Lưu Bệnh Dĩ mang theo hai con gà mái, đẩy cửa bước vào,người chưa tới, tiếng đã tới trước, "Bình Quân, con gà mái này buổi tốihầm cho nàng."
Mạnh Giác đang ngồi ở bên cạnh nô đùa với tiểu hài tử, nhìn thấy bộdáng cực kỳ hứng thú của hắn, cười giễu nói: "Thật là có trẻ con ngườita vạn sự đều sung túc, nói chuyện cũng hơn hai phần khí lực so vớingười khác."
Hứa Bình Quân nhận lấy hai con gà, miệng thì có trách, nhưng tronglòng lại ngọt, "Đã hết thời gian ở cữ rồi, không cần phải bồi bổ nhiềunhư thế nữa, mỗi ngày đều ăn như vậy, người giàu có cũng bị ăn thành rangười nghèo."
Lưu Bệnh Dĩ thấy Mạnh Giác bên môi mặc dù hàm chứa ý cười, nhưng giữa chân mày vài phần biến đổi, có chút ảm đạm khó nhận ra, liền đưa mắt ra hiệu với Hứa Bình Quân, Hứa Bình Quân vội đặt đứa bé lên lưng, đi vàophòng bếp. Lưu Bệnh Dĩ vừa múc nước rửa tay, vừa nói: "Hôm nay ở chợ tanghe được tin đồn về ngươi và Hoắc Thành Quân, nghe nói ngươi cùng nàngta đi dạo tới tiệm yên chi*, làm cho một đám tiểu tức phụ** chạy tới xem náo nhiệt. Trong lòng ngươi rốt cuộc là nghĩ như thế nào? Nếu ngươi còn qua lại với Hoắc Thành Quân, cho dù tìm được Vân Ca rồi, nàng ấy cũngsẽ tuyệt đối không để ý tới ngươi. Ngươi sẽ không cho rằng Vân Ca nguyện ý làm thiếp đấy chứ?"
*Yên chi: phẩm màu đỏ dùng trong trang điểmcho má và môi, được chế tạo sớm nhất tại Trung Quốc từ cánh hoa; **Tứcphụ: chỉ chung vợ, con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-trung-ca/3181805/quyen-2-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.