Nhà giam âm u.
Bởi vì không có ánh mặt trời, một năm bốn mùa đều chỉ có một mùi mốcmeo, mùa xuân dường như vĩnh viễn sẽ không hạ cố tới đây, mùa đông ở chỗ này lại càng thêm lạnh giá.
Vân Ca im lặng nằm trên lớp rơm lúa mạch khô, một loại im lặng tựanhư đã không còn sinh mệnh. Phía trên nhà giam có một ô cửa sổ nho nhỏ,từ chỗ Vân Ca nằm nhìn ra đó, có thể nhìn thấy một khoảng trời nhỏ màuxanh lam. Có lúc sẽ có một con chim nhỏ bay qua, lưu lại mấy tiếng hótlíu lo vui vẻ. Nhưng nàng chỉ nhắm mắt lại, đối với tất cả đều không hềquan tâm. Ngục tốt mang một bát cơm đặt trước song cửa, trong bát lạihiếm thấy có được mấy miếng thịt.
"Tân đế đăng cơ, đại xá thiên hạ! Tội nhẹ lập tức được phóng thích,các ngươi đều là tử tù, có thể miễn đi tội chết. Cấp trên phân phó tăngthêm cho các ngươi chút cơm, coi như chúc mừng!"
Bên trong lao ngục, tiếng "Gào khóc" vui mừng vang lên. Vân Ca nghethấy hai từ "Tân đế", đột nhiên mở mắt, môi khẽ mấp máy, muốn hỏi nhưngkhông biết nên hỏi điều gì, thế nên vẫn im lặng như trước. Nam tử ởphòng giam bên cạnh ăn hai ba miếng đã hết phần cơm của mình, vẫn có cảm giác không hề đỡ thèm, đôi mắt trông mong nhìn chằm chằm vào phần cơmcủa Vân Ca trước song cửa, "Cô nương, nếu không ăn, sẽ nguội mất."
Vân Ca chậm rãi ngồi dậy, cầm bát lên muốn ăn, lại cảm thấy trong dạdày trào lên một cảm giác chán ngấy, muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-trung-ca/3181766/quyen-3-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.