🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nhà giam âm u.

Bởi vì không có ánh mặt trời, một năm bốn mùa đều chỉ có một mùi mốcmeo, mùa xuân dường như vĩnh viễn sẽ không hạ cố tới đây, mùa đông ở chỗ này lại càng thêm lạnh giá.

Vân Ca im lặng nằm trên lớp rơm lúa mạch khô, một loại im lặng tựanhư đã không còn sinh mệnh. Phía trên nhà giam có một ô cửa sổ nho nhỏ,từ chỗ Vân Ca nằm nhìn ra đó, có thể nhìn thấy một khoảng trời nhỏ màuxanh lam. Có lúc sẽ có một con chim nhỏ bay qua, lưu lại mấy tiếng hótlíu lo vui vẻ. Nhưng nàng chỉ nhắm mắt lại, đối với tất cả đều không hềquan tâm. Ngục tốt mang một bát cơm đặt trước song cửa, trong bát lạihiếm thấy có được mấy miếng thịt.

"Tân đế đăng cơ, đại xá thiên hạ! Tội nhẹ lập tức được phóng thích,các ngươi đều là tử tù, có thể miễn đi tội chết. Cấp trên phân phó tăngthêm cho các ngươi chút cơm, coi như chúc mừng!"

Bên trong lao ngục, tiếng "Gào khóc" vui mừng vang lên. Vân Ca nghethấy hai từ "Tân đế", đột nhiên mở mắt, môi khẽ mấp máy, muốn hỏi nhưngkhông biết nên hỏi điều gì, thế nên vẫn im lặng như trước. Nam tử ởphòng giam bên cạnh ăn hai ba miếng đã hết phần cơm của mình, vẫn có cảm giác không hề đỡ thèm, đôi mắt trông mong nhìn chằm chằm vào phần cơmcủa Vân Ca trước song cửa, "Cô nương, nếu không ăn, sẽ nguội mất."

Vân Ca chậm rãi ngồi dậy, cầm bát lên muốn ăn, lại cảm thấy trong dạdày trào lên một cảm giác chán ngấy, muốn nôn ra, nàng cầm bát đưa chonam tử phòng giam bên cạnh. Nam tử mừng rỡ, lập tức gắp một miếng thịtnhét vào miệng, lại có chút ngượng ngùng, "Cô còn chưa có ăn gì đâu!"

Vân Ca lắc lắc đầu, "Ngươi ăn đi! Ta không ăn được."

Nam tử vội gắp hết thịt trong bát của Vân Ca bỏ vào bát của mình,cười nói: "Không có công thì không thể hưởng lộc, ta thấy sắc mặt cô tái nhợt, bước chân không vững, không bị thương thì cũng bị bệnh, ta xemmạch cho cô!" Nói xong, đưa tay cầm lấy cổ tay Vân Ca.

Vân Ca muốn mau chóng tránh ra, nhưng trước mắt lại tối sầm, ngãxuống phía trước, vội bám vào song gỗ, mới không ngã sấp xuống. Nam tửcầm cổ tay Vân Ca, xem mạch cho nàng, không khỏi lắc đầu thở dài, "Ôi!Thật là một người đáng thương, trong tử lao này, nhất định chỉ có chết.Có sinh, ngược lại là thống khổ!" Hắn lại gắp toàn bộ thịt trở lại bátcủa Vân Ca, "Ăn không được cũng phải cố ăn, người mang thai không thểlàm ẩu được, cô còn có người thân nào không? Cha của đứa bé ở đâu rồi?Nhà chồng không có người nào..."

Vân Ca chỉ nghe tới câu nói kia của hắn "Người mang thai", cả ngườigiống như bị rơi xuống, lại giống như được bay lên, trong đầu rầm rầmrung động, nàng ngơ ngác nhìn nam tử, nhìn cái miệng hắn há ra rồi ngậmlại, nhưng hoàn toàn không biết hắn đã nói gì.

Trong đầu nàng, lời nói của nam tử kia lặp lại mấy lần, mới chínhthức hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn, nàng đột nhiên nắm chặt lấycánh tay của nam tử, vội vàng hỏi: "Ngươi mới vừa nói cái gì? Ngươi nóita..."

Trong mắt Vân Ca dường như có ngọn lửa bùng cháy, chiếu sáng khiếncho gương mặt nàng rạng rỡ, so với vừa rồi rõ ràng là hai người khácnhau. Nam tử cẩn thận nói: "Cô đang mang thai."

Tay Vân Ca lại nắm chặt tay hắn hơn, móng tay dường như bấm sâu vào trong da thịt của hắn, "Ngươi chắc chắn?"

Nam tử chịu đựng đau đớn gật đầu, "Mặc dù ta không phải là lang trung giỏi, nhưng hỉ mạch thì không thể xem sai được."

Vân Ca bỗng nhiên đưa tay bịt miệng lại, trong mắt có nước mắt, nhìnnhư sắp rơi xuống, nhưng không ngờ ngồi ngây ngốc một lát, nàng liềncười lên, "Ta mang thai rồi? Ta mang thai rồi!" Nhất định là Lăng ca casợ nàng cô đơn, mới gửi con tới cho nàng.

Nàng sờ sờ hai bên má mình, "Ta thực tái nhợt lắm sao? Nhìn ta thựcyếu ớt lắm sao? Như vậy đối với đứa bé không tốt, có phải hay không?"

Câu hỏi của Vân Ca vừa nhanh lại vừa nhiều, nam tử chỉ kịp gật đầu không ngừng.

Thực xin lỗi, thực xin lỗi, mẹ không biết là có con, mẹ không có chăm sóc tốt cho bản thân mình, cũng không chăm sóc tốt cho con! Mẹ sai rồi!

Nàng lập tức bê cái bát trên mặt đất lên, xúc từng miếng lớn, từng miếng lớn cơm vào miệng.

"Trên người cô có vàng bạc, trang sức gì không? Nghĩ biện pháp muachuộc ngục tốt, mau chóng thông báo cho cha của đứa bé, xem có biện pháp nào hiệu quả hay không, ít nhất cũng có thể đổi tới một phòng giam tốthơn, không nên là ngục nam nữ nhốt chung." Nam tử làm sao biết đượcnguyên nhân Hoắc Thành Quân đặc biệt hạ lệnh giam cầm Vân Ca ở chỗ này,vẫn một lòng một dạ giúp Vân Ca đưa ra chủ ý.

Đôi đũa trên tay Vân Ca ngừng lại, tầm mắt dừng ở một điểm không rõràng trên không trung, trong mắt nàng là bi thương dày đặc, làm người ta cảm thấy gió ngừng ngọc nát, thiên địa cũng khóc theo. Nam tử cũng coinhư người nhìn quen sinh tử, nhưng chưa từng thấy qua bi thương nhiềunhư vậy, dường như thân thể nàng giống như đôi cánh ve mỏng manh, bất cứ lúc nào cũng có thể rụng xuống.

Nàng đột nhiên nghiêng đầu cười, dịu dàng nói, "Chàng đi rất xa nhà,nhất thời không thể trở về được, nhưng ta sẽ chăm sóc tốt cho bản thânmình. Mấy ngày hôm trước là ta sai, về sau sẽ không thế nữa." Khi nàngmỉm cười, khóe môi khẽ cong lên, hiện ra một loại quật cường và cố chấpkhác thường.

Nàng cúi đầu, lại tiếp tục ăn từng miếng, từng miếng lớn cơm, trênlông mi dường như có nước mắt, nhưng chỉ thấy thoáng qua, trước sau lạikhông hề rơi xuống. Chỉ chốc lát sau, nàng đã ăn hết sạch một bát cơmlớn, ngẩng đầu hỏi nam tử: "Nhìn thần sắc của ta có phải bắt đầu tốt lên một chút không?"

Nam tử gật đầu một cái thật mạnh, "Tốt hơn nhiều."

Vân Ca từ tù phạm im lặng nhất biến thành tù phạm hoạt bát nhất. Mỗingày, sáng sớm và buổi tối, nàng đều đi bộ vòng quanh bốn góc của phònggiam.

"Như vậy có phải tốt hơn đối với thân thể hay không?"

Nam tử gật đầu.

Mỗi ngày, khi ánh mặt trời chiếu tới phòng giam, nàng sẽ ở khu vựcnhỏ xíu có ánh mặt trời chiếu xuống đó, từ từ tập quyền. Lúc mới bắt đầu có không ít tù phạm nhìn chằm chằm vào thân thể nàng huýt gió, nói mộtsố lời tục tĩu trêu ghẹo, nhưng nàng đều bỏ ngoài tai. Dưới ánh mặt trời sáng rực, gương mặt nàng cũng tỏa sáng rực rỡ.

Vẻ mặt của nàng, giống như đang đứng trên đồng cỏ xanh ngát, được tắm trong ánh mặt trời rực rỡ, đón làn gió ấm áp, tự do tự tại mà co duỗithân thể. Sự điềm tĩnh bình thản của nàng làm cho đám tù phạm vẫn nhìnlén nàng dần dần im lặng. Bọn họ vẫn còn nhìn chằm chằm vào nàng, nhưngánh mắt dơ bẩn dần dần biến mất.

Mỗi ngày, sau bữa cơm chiều, nàng đều sẽ nhẹ giọng ngâm nga một bàica dao. Nam tử biết là nàng hát cho đứa bé ở trong bụng nghe. Có bài bọn họ nghe hiểu được, có bài nghe không hiểu, nhưng mỗi khi nàng cất tiếng ca dịu dàng, bên trong lao ngục sẽ im lặng dị thường. Nơi này là mộtthế giới tối tăm bị bao trùm bởi cái chết, tiếng ca của nàng làm cho bọn họ nhớ tới rất nhiều thứ. Có lẽ là mẫu thân dưới ánh đèn vá áo, có lẽlà muội tử nhà bên cài lên tóc mai một đóa hoa dại, có lẽ là đêm tânhôn, thê tử khẽ cười yêu kiều, có lẽ là tiếng khóc nỉ non của đứa connhỏ, có lẽ chỉ là khi còn nhỏ, mong muốn có được một ánh mắt dịu dàngnhìn mình nhưng lại không thể có được.

Một đám người tay nhuốm dầy máu tươi, nhưng tâm lại ở trong tiếng cacủa nàng trong chớp mắt trở nên mềm yếu. Hán tử ngang tàng hào sảng, từtrong tiếng ca của nàng, cuối cùng nghe hiểu một số thứ, mỗi lần tới bữa cơm, sẽ chọn một ít đồ ăn ngon nhất trong bát của mình, từng người từng người trong nhà giam đều chuyển tới phòng giam của Vân Ca.

Không ai nói gì, cũng không có ai giao hẹn, mỗi người đều gắp mộtđũa, tới khi chuyển tới phòng giam của Vân Ca, đã thành một bát cao cao, đầy như một ngọn núi nhỏ.

Vân Ca cũng không từ chối, nàng chỉ mỉm cười nhìn về phía những đạihán hung thần ác sát đó. Vậy mà bọn họ dưới ánh mắt của nàng, ngượngngùng tránh né, rồi lại tỏ ra thờ ơ chẳng hề để ý. Nàng ăn hết đồ ăn"Đặc thù" mà toàn bộ các phòng giam chuẩn bị cho nàng. Mặc dù đang ởtrong tử lao âm u, nhưng vẻ tái nhợt của nàng từng chút từng chút mộtmất đi, nàng dùng kiên cường và khát vọng, ở trong nơi âm u này bừngbừng sức sống.

Thấy được nhất cử nhất động của nàng, nam tử kia thay đổi nhận xétlúc trước của mình, cho dù đây là tử lao, đứa bé của nàng vẫn là đứa bévui sướng nhất thiên hạ.

"Bảo bối của cô sẽ rất hạnh phúc."

Vân Ca cười gật đầu, "Đương nhiên!", mặt mày nàng có vui mừng, phấnkhởi, chờ mong, làm cho người ta như được tắm trong ánh mặt trời ấm ápcủa tháng ba.

Một hôm.

Nam tử lại bị Vân Ca thúc ép xem mạch tới lần thứ ba, lần thứ mộttrăm nói với Vân Ca, "Thân thể của cô khôi phục rất tốt, đứa bé cũng rất khỏe."

Vân Ca cười tủm tỉm nói: "Không nên không kiên nhẫn thế! Chờ đứa bé được sinh ra, để cho nó nhận ngươi là cha nuôi."

Nam tử chỉ có thể cười khổ.

Hiện tại, Vân Ca cùng người mấy ngày hôm trước căn bản không phải làcùng một người! Sớm biết rằng nàng sẽ "la lớn" như thế, "ương ngạnh" như thế, lúc trước thật sự không nên tham nói nhiều làm gì! Kết quả chẳngnhững không chiếm được lợi lộc gì, ngược lại còn bị nàng chiếm hết mọilợi lộc!

Đột nhiên, một quan viên mập mạp được mấy ngục tốt vây quanh đi tới.Vân Ca lập tức cảnh giác ngồi sát vào góc tường. Viên quan mập mạp đứng ở trước phòng giam giam giữ Vân Ca, hắng giọng một cái, đọc lên: "Tội nữVân Ca, hành vi yêu hoặc mị chúa, đức hạnh không có, hiện giờ qua Tam Ti hội thẩm, quyết định bảy ngày sau, chém đầu giữa phố xá náo nhiệt, lấyđó làm răn đe hậu thế."

Viên quan đọc xong, mũi "Hừ" một tiếng thật mạnh, dùng giọng háchdịch không nhanh không chậm hỏi: "Có oan uổng gì cho ngươi không?"

Nam tử ở bên cạnh vội vã chen vào nói: "Không phải nói tân đế đăngcơ, đại xá thiên hạ sao? Còn nữa, đây tính là tội trạng gì? Hành vi phạm tội rốt cuộc là gì?"

Viên quan lạnh lùng trừng mắt liếc hắn một cái, nam tử có chút sợhãi, lui về phía sau một chút, đưa mắt nhìn Vân Ca, trong lòng áy náy,lại ưỡn thẳng ngực, há mồm muốn lý luận tiếp.

"Đừng nói!" Vân Ca hét.

Hắn không để ý tới Vân Ca ngăn cản, cao giọng nói: "Nàng đang mangthai, theo luật pháp triều ta, không thể trảm phụ nữ có thai!"

Viên quan lại giống như hoàn toàn không có nghe thấy, vẫn không nhanh không chậm như trước nói: "Nếu phạm nhân không có oan khuất gì, bảyngày sau y theo phán quyết, thi hành án tử hình."

Phạm nhân bên trong lao ngục gõ song cửa kháng nghị, ngục tốt vungroi cảnh cáo, nhưng tiếng phạm nhân ồn ào chẳng những không bị áp chế,mà ngược lại càng lúc càng lớn, trong không gian khép kín này nghe được, toàn bộ nhà tù đều dường như ong ong rung động.

Vẻ trấn tĩnh của viên quan biến mất, vội vội vàng vàng muốn chạy.

Vân Ca túm ống tay áo của hắn, "Các ngươi nói ta phạm phải tội ácnghiêm trọng, phải lấy đó răn đe hậu thế, phải chăng sẽ dán bố cáo,chiếu cáo thiên hạ? Khắp thiên hạ sao?"

Viên quan vội vàng muốn kéo ống tay áo ra, không kiên nhẫn nói: "Đương nhiên!"

Vân Ca buông hắn ra, viên quan lúc này giống như một con chuột già,dùng sự nhanh nhẹn cực kỳ không tương xứng với thân hình, chỉ nhảy lênmột cái đã chuồn khỏi nhà lao.

Cùng với tiếng đóng cửa đại môn của nhà lao thật mạnh, tiếng kêu latrong các phòng giam đột nhiên biến mất, tất cả mọi người đều nhìn vềphía Vân Ca. Có bi phẫn, có bất bình, có thương hại, còn có bất đắc dĩ.

Một ông già hỏi: "Cô nương, không phải là cô đắc tội với quyền quýchứ? Thế này thì không phải chỉ là muốn cho cô chết, mà còn là muốn côchết nhục nhã trước mặt người khắp thiên hạ mới có thể hả giận."

Vân Ca thản nhiên nở nụ cười, Hoắc Thành Quân, Hoắc Quang không chỉ là quyền quý, bọn họ là chủ nhân thành Trường An.

Buổi tối.

Bốn ngục tốt tiến vào, trùm một tấm vải đen lên đầu Vân Ca, áp giảinàng đi tới chỗ khác. Vân Ca có chút bất đắc dĩ, Hoắc Quang thật sự làcẩn thận quá mức, lại còn cứ cách một khoảng thời gian lại đổi một chỗmới. Có lẽ bởi vì biết người ở bên trong tử lao và nàng không hiểu saolại trở nên thân thiết, sợ có chuyện ngoài ý muốn, cho nên lại tìm mộtchỗ mới để giam giữ nàng.

Vân Ca cười hướng bốn phía ôm quyền hành lễ, cao giọng nói: "Đa tạcác vị mấy ngày vừa rồi đã chiếu cố, tiểu nữ tử ghi nhớ trong lòng, saunày tất sẽ báo đáp."

Toàn bộ tội phạm đều yên lặng đáp lễ Vân Ca. Cái "sau này" đó chỉ sợchính là mười tám năm sau, kiếp sau sẽ báo đáp. Khi Vân Ca bị trùm tấmvải đen lên đầu, bị áp giải ra bên ngoài, bên trong lao ngục vang lêntiếng gõ có tiết tấu, còn có tiếng ngâm nga trầm thấp, là âm thanh đưatiễn bi ai.

Vân Ca lại nhẹ giọng khẽ hát một khúc hát ru. Nàng và bé cưng khôngcần âm thanh bi ai đó, mẹ con nàng sẽ sống sót. Thế nhưng, nàng khôngbiết là, khi nàng rời tử lao được một hồi lâu, tử lao đã xảy ra hỏahoạn. Bởi vì cửa sắt bên ngoài bị lửa đốt nóng, khóa cửa bị lửa làm biến dạng, không thể mở ra được, toàn bộ phạm nhân bị nhốt bên trong tử laođều bị chết cháy.

Tiếng nói bi ai bên trong lao ngục rốt cuộc lại thành tiếng tiễn biệt cuối cùng của nàng và mọi người.

..................................

Trong Hoắc phủ, bận bịu vội vàng cùng với vui sướng hân hoan.

Chuyện Hoắc Thành Quân sắp vào cung, tuy rằng còn chưa chính thứctuyên chỉ với bên ngoài, nhưng trong lòng mọi người đều sớm đã nhậnđịnh. Sau khi Lưu Tuân đăng cơ, sắc phong phát thê từ dân gian Hứa BìnhQuân là Tiệp dư, vị trí hoàng hậu vẫn đang để trống, tất cả mọi ngườiđều hiểu rõ vị trí này là giữ lại để cho ai, chỉ còn chờ sau lễ tang của Lưu Phất Lăng, Hoắc Thành Quân tiến cung, Lưu Tuân sẽ sắc phong nànglàm hậu.

Mạnh Giác sáng sớm đã tới cầu kiến Hoắc Quang, đứng ở đại sảnh Hoắcphủ, đợi suốt một ngày, nhưng không có bất kỳ người nào để ý tới hắn,ngay cả một chén trà nóng cũng không mang ra.

Bên ngoài thỉnh thoảng lại truyền đến từng trận cười của đám nha đầu, nhưng hắn vẫn thực bình tĩnh hòa nhã. Hắn từng trải qua áp bức và lăngnhục hơn thế này nhiều, hôm nay tất cả đều không đáng để hắn để trongmắt, chỉ cần có thể đạt được mục đích, quá trình cũng không trọng yếu.

Khi sắp tới giờ dùng cơm chiều, Hoắc Quang mang vẻ mặt mệt mỏi chậmrãi bước vào, triều phục cũng chưa thay ra, hiển nhiên là vừa từ trongcung trở về, đã trực tiếp tới gặp hắn.

Bốn phía đại sảnh vắng vẻ, tọa tháp đều được dời đi chỗ khác, chỉchừa lại một chiếc tọa tháp cho chủ nhân ngồi, Mạnh Giác đương nhiên làkhông thể ngồi vào vị trí chủ nhân, cho nên chỉ có thể đứng chờ ở trongphòng. Hoắc Quang liếc mắt quan sát bốn phía, bất đắc dĩ lắc lắc đầu,Thành Quân có thông tuệ thế nào, dù sao vẫn là một cô gái hai mươi cònđang bất mãn.

Hoắc Quang phân phó nha đầu mang ghế cho Mạnh Giác, dâng trà.

"Không biết Mạnh đại nhân tìm lão phu là vì có chuyện gì?"

Mạnh Giác trước hành lễ trọng, "Hoắc đại nhân, nghe nói buổi tối hômqua, tử lao Đông Nam thành Trường An bị cháy, toàn bộ lao phạm bị chếtcháy."

Hoắc Quang thở dài nói: "Đúng vậy! Thật sự là đáng thương, hoàngthượng mới vừa đặc xá tử tội cho bọn họ, không nghĩ tới ông trời vậy màlại không chịu để cho bọn họ được sống."

Mạnh Giác lại nói: "Còn có một việc, không biết Hoắc đại nhân có nghe nói hay không? Xế chiều hôm qua, sau khi Tần đại nhân tới tử lao tuyênđọc xong thẩm quyết, nghe nói có tới thăm hỏi Hoắc đại nhân, nhưng từkhi hắn ra khỏi Hoắc phủ thì đã mất tích."

Hoắc Quang khẽ mỉm cười, nhìn chằm chằm vào Mạnh Giác nói: "Bắt cóc mệnh quan triều đình là tử tội."

Mạnh Giác cười đến khí định thần nhàn, "Người bình thường cưỡng épgiữ quan viên triều đình lại mới gọi là bắt cóc, hoàng thượng giữ quanviên triều đình lại thì không gọi là bắt cóc."

Mí mắt Hoắc Quang đột nhiên máy máy mấy lượt, nụ cười trên mặt trở nên cứng ngắc.

Mạnh Giác nói tiếp: "Nghe nói tội nữ Vân Ca là bị Hoắc Vân tướng quân bắt được, không biết Hoắc Vân tướng quân đã bắt được Vân Ca ở đâu?"

Hoắc Vân nói với Hoắc Quang là lục soát trong gia đình nông dân ởngoại thành Trường An bắt được, Hoắc Quang cười hỏi lại: "Mạnh đại nhâncho rằng nên bắt được ở chỗ nào?"

"Trương Hạ đại nhân từng đảm nhiệm chức Dịch đình lệnh hơn mười năm,chưởng quản dịch đình và lãnh cung. Trước kia Trương đại nhân tuy rằngsố làm quan không thuận, nhưng nghe nói đối nhân xử thế hào hiệp trượngnghĩa, giao tình với thị vệ, tiểu lại trong lãnh cung vô cùng tốt. Dịchđình lãnh cung không người nào hỏi han, lại giam giữ toàn nữ tử, khi nào thì nhiều hơn một người, khi nào thì ít hơn một người, chỉ sợ khôngngười nào thực sự nói được rõ ràng."

Hoắc Quang bưng chén trà trên bàn lên, chậm rãi uống. Vân Ca nhấtđịnh là luôn ở trong tay Lưu Tuân, nhưng hắn vì sao lại thả Vân Ca ra?Lại vì sao còn "Trùng hợp" như vậy bị Hoắc Vân bắt được? Tin tức Vân Camang thai, rốt cuộc là Lưu Tuân có biết hay không?

Mạnh Giác im lặng thưởng thức tranh chữ treo trên vách tường.

Sau khi Hoắc Quang uống hết non nửa chén trà, quyết định nói thẳng,"Nếu hoàng thượng thực sự muốn cứu Vân Ca, hắn chỉ việc hạ một đạo thánh chỉ, truyền lệnh phóng thích Vân Ca, ta cũng không thể không vâng theo, thế nhưng hoàng thượng không làm gì hết, để mặc cho Hình bộ định Vân Ca tử tội, xem ra hắn muốn mượn tay Hoắc thị giết Vân Ca."

"Nếu hoàng thượng chỉ vì muốn giết một nữ tử, cần gì phải phiền toáinhư vậy? Mấu chốt là nữ tử này, hiện tại hắn căn bản giết không được,đương nhiên, cũng không thể thả được. Hoàng thượng hi vọng là Hoắc đạinhân nhận lấy phiền toái này, mà hắn thì được hưởng lợi, đến lúc đó xảyra chuyện gì, hắn cũng chỉ một câu 'không biết' là có thể chối bỏ hếtthảy, nhưng chỉ sợ Hoắc đại nhân phải đeo trên lưng tiếng loạn thần tặctử, tiếng xấu ngàn thu."

Hoắc Quang đối với tính cách của Mạnh Giác thật sự là vừa thưởng thức lại vừa kiêng kị, nghe vậy không khỏi cười ha hả, "Ta sẽ đem củ khoailang nóng phỏng tay Vân Ca này trả lại cho hoàng thượng, ngươi đi tìmhoàng thượng mà đòi người đi!" Tội danh giết hoàng tử, không ai tha thứcho được. Lưu Tuân muốn giết đứa bé, vậy thì phiền hắn tự mình động thủđi!

Mạnh Giác thản nhiên cười nói: "Hà tất phải phiền toái như vậy? HungNô ở Quan Trung còn chưa lui binh, hơn phân nửa quốc thổ của Ô Tôn đãmất, nếu Hoắc tiểu thư được làm hoàng hậu, có một số việc, biết khôngbằng giả bộ như không biết." Hắn đã muốn dùng Hứa Bình Quân trao đổi lấy Tần đại nhân, tuy rằng Lưu Tuân đã nói rằng chỉ cần đứa bé không còn,sẽ không làm thương tổn gì tới Vân Ca, nhưng hắn thật không dám để VânCa vẫn ở trong tay Lưu Tuân.

Hoắc Quang trầm tư, không cất lời ngay. Lưu Tuân là tự ông ta lậpnên, giam giữ Vân Ca, hai người cũng đều có phần, sự tình đã tới bướcnày, bọn họ là đã là người cùng trên một chiếc thuyền, chỉ có thể cùngtiến lui.

Hoắc Quang nói: "Ý tứ của Mạnh đại nhân, lão phu cũng hiểu được.Nhưng hiện giờ thả cũng không được, không thả cũng không được, giết cũng không được, không giết cũng không được, lão phu ngu dốt, thật sự khôngbiết nên làm gì bây giờ."

Mạnh Giác trong lòng cười lạnh, nếu Hoắc Quang ngu dốt, người trongthiên hạ này tất cả sớm đều là kẻ ngốc cả rồi, chẳng qua, Hoắc Quang vàLưu Tuân đều có chủ ý giống nhau, đó là đều muốn giết người, nhưng lạikhông chịu tự mình làm ác nhân, như vậy. . . hắn sẽ làm đi!

"Thật ra tại hạ có một chủ ý."

"Sao? Nói mau."

"Một chén thuốc sẩy thai, một ly rượu độc, từ nay về sau người trong thiên hạ chỉ biết rằng tiên đế không có con nối dõi."

"Thế này......" Vẻ mặt Hoắc Quang thập phần khó xử, "Chuyện này...Lão phu thật không dám quyết định, lão phu sẽ làm như đều không biết gìhết, Mạnh đại nhân và hoàng thượng thương lượng lo liệu đi!"

Mạnh Giác đứng lên, lễ độ cung kính nói lời cảm tạ với Hoắc Quang.

Hoắc Quang nói: "Ngươi trước hết không cần vội vàng cảm tạ ta, giamcầm Vân Ca là Thành Quân phụ trách, nó vì sao lại như thế, ngươi so vớita còn hiểu rõ hơn, việc này ta còn phải nói với nó một tiếng, sau đó nó sẽ phái người liên hệ với ngươi."

Mạnh Giác không nói thêm lời nào, hướng Hoắc Quang hành lễ cáo lui,Hoắc Quang ý vị thâm trường nói: "Ngày sau ta và ngươi làm quan đồngtriều, thời gian còn rất dài, khi Mạnh đại nhân có rảnh, không ngạithường xuyên qua lại."

Mạnh Giác cười nhạt đáp ứng.

Đêm khuya hôm đó, Hoắc phủ phái xe ngựa tới đón Mạnh Giác. Xe ngựakhông đi tới Hoắc phủ, mà là ra khỏi thành Trường An, càng đi càng hẻolánh, đi vào sâu trong núi rừng, tới một trạch viện* không có gì đángchú ý thì dừng lại, có người đến dẫn Mạnh Giác đi vào.

*Trạch viện: khu nhà lớn có sân.

Hoắc Thành Quân đang ngồi dựa sát khung cửa sổ, ngắm nhìn cảnh núinon trùng điệp trong bóng đêm, suy nghĩ xuất thần. Hết thảy đều như ýcủa nàng, nhưng lúc này ánh mắt của nàng không thấy chút gì vui sướng,ngược lại còn mang nỗi lòng trĩu nặng.

"Tiểu thư, Mạnh đại nhân tới rồi."

Hoắc Thành Quân đưa tay làm tư thế "Mời", thực khách khí nói: "Mạnh đại nhân, mời ngồi."

Mạnh Giác chắp tay thi lễ, ngồi xuống đối diện với Hoắc Thành Quân.Hoắc Thành Quân lại quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, Mạnh Giác cũngkhó có thể cất lời, chỉ có thể ngồi im lặng.

Một tiểu nha đầu đang sắc thuốc ở ngoài hành lang, từng đợt hươngthuốc theo gió lan vào. Mạnh Giác ngửi thấy hương thuốc, bên môi vẫn là ý cười như trước, trong mắt lại có vài phần ảm đạm. Tiểu nha đầu bưng ấmthuốc tiến vào, đặt ở trước mặt Hoắc Thành Quân, "Tiểu thư, thuốc đã sắc xong rồi.", rồi lập tức lặng lẽ lui ra.

Hoắc Thành Quân nhìn ấm thuốc trên bàn, xụ mặt nói: "Đây là thuốc sẩy thai thái y đã kê, dùng thuốc rất cẩn thận, để cho người mẹ chịu thương tổn đến thấp nhất, nếu ngươi lo lắng, có thể kiểm tra trước xem."

Mạnh Giác không hề nhìn vào ấm thuốc, chỉ thản nhiên nói: "Vân Caluôn luôn ở trong tay tiểu thư, nếu tiểu thư muốn hạ độc lúc nào cũng có thể hạ."

"Một chén thuốc đã ở chỗ này, chén rượu độc kia đâu?"

"Trước khi ta xuất môn đã an bài ổn thỏa rồi, khi ta nhìn thấy VânCa, Tần đại nhân sẽ tự nhiên vì tham ô không làm tròn trách nhiệm, sợtội tự sát."

Hoắc Thành Quân tìm một chiếc khăn nhỏ, bọc vào quai ấm thuốc rồibưng lên, chậm rãi đổ thuốc vào trong một chiếc bát ngọc. Khi nàng đổthuốc, nghiêng đầu mỉm cười, trên gương mặt lạnh lùng lộ ra vài phầnquyến rũ, "Ta vẫn nghĩ rằng ngươi là một người vô tâm, Vân Ca cũng nhiều nhất có được vài phần chiếu cố rất hiếm có của ngươi, nhưng mà khôngnghĩ rằng... nếu ngươi thực sự vô tâm, ngược lại ta sẽ nhận rõ, thếnhưng không phải. Có điều có tâm cũng tốt, ngươi có tâm, ta mới có thểlàm cho ngươi thương tâm."

Hoắc Thành Quân đẩy bát ngọc tới trước mặt Mạnh Giác, đồng tử trongmắt Mạnh Giác đột nhiên co lại, bên môi nụ cười thản nhiên ngưng kếtthành băng. Hoắc Thành Quân cười ngọt ngào: "Bát thuốc này, ta muốnngươi tự mình cho cô ta uống."

Mạnh Giác nhìn màu thuốc đen xì trong bát, muốn cử động nhưng lại không thể động.

Hoắc Thành Quân cười hỏi: "Làm sao vậy? Để cho đứa bé này chết, không phải là ngươi đề nghị hay sao? Đây chính là cốt nhục của Lưu Phất Lăng, ngươi không phải cũng cảm thấy chướng mắt sao?"

Mạnh Giác trừng mắt nhìn Hoắc Thành Quân, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén, "Ngươi nhất định phải muốn như thế này sao?"

Hoắc Thành Quân cười gật đầu, nụ cười hết sức xinh đẹp, "Nếu ngươikhông đồng ý, sáu ngày sau, chúng ta gặp ở pháp trường. Ta không phảiphụ thân, cũng không phải hoàng thượng, ta không có nhiều băn khoăn nhưvậy, ta chỉ muốn trong lòng thoải mái, cùng lắm thì, chúng ta ba bên đều ngọc nát đá tan*! Ta tin rằng người của ngươi cũng đã sớm lật tungTrường An lên rồi, lần trước ngươi không cứu được Vân Ca, lần sau ngươicũng tuyệt đối không cứu được cô ta. Ta cam đoan với ngươi, ta đã sớmchuẩn bị hết thảy để đối phó với ngươi, nếu ta thật sự không thoải mái,sẽ có người giúp ta nghĩ ra vô số phương pháp giết chết một người vuihơn so với chém đầu nhiều."

*Ngọc nát đá tan: thành ngữ, ý chỉ rằng tốt xấu gì đều bị tiêu hủy hết cả.

Mạnh Giác đưa mắt nhìn chén thuốc một lát, ngẩng đầu nhìn về phíaHoắc Thành Quân, thản nhiên nở nụ cười, chậm rãi nhả ra một câu: "Được."

Hoắc Thành Quân chỉ cảm thấy khí lạnh bao trùm khắp người, thân thểkhông tự kiềm chế được muốn lui về phía sau, lại dùng lý trí cứng rắnkhống chế lại, không chút nào yếu thế nhìn chằm chằm vào Mạnh Giác.

Căn phòng giam giữ Vân Ca được xây dựng thập phần bí ẩn. Nhờ vào vách núi che dấu, một nửa giấu trong núi, một nửa giấu dưới mặt đất, ngoạitrừ một cánh cửa và cơ quan tương thông với bên ngoài, ngay cả cửa sổcũng không có.

Vân Ca nằm trên giường, mặt quay vào vách tường, dường như đang ngủ.Cùng với tiếng cơ quan mở ra, một mùi hương thuốc nồng đậm bay tới bêngiường.

"Vân Ca, nhìn xem ai tới thăm ngươi ?"

Là giọng của Hoắc Thành Quân, Vân Ca thầm thở dài một tiếng, ngày chết của ta cũng đã định rồi, ngươi còn muốn làm gì nữa?

Nàng khẽ chống nửa người ngồi dậy, không ngờ rằng lại nhìn thấy MạnhGiác đứng ở bên cạnh giường. Trong lòng nàng có chút ấm áp khó gọi tên,giống như một thân một mình bôn ba trong núi rừng mờ mịt lạnh lẽo, trong bóng tối bỗng nhiên nhìn thấy ánh đèn của một hộ gia đình, tuy rằngtrong lòng vẫn chưa thực sự an tâm, nhưng lại có vài phần an ổn.

Hoắc Thành Quân bưng một cái khay, trên đó có đặt một bát thuốc. Nàng ta đặt khay lên trên bàn, cầm nén hương lên, vừa thắp nén hương, vừacười nói: "Quả nhiên là giống một người sắp làm mẹ, bị nhốt trong mộtcăn phòng không hề thấy ánh mặt trời thế này, nhưng lại thấy tinh thầnso với lần trước ở lãnh cung tốt hơn nhiều."

Vân Ca im lặng nhìn Hoắc Thành Quân, hai tay vô thức đan vào nhau đặt ở trước bụng. Hoắc Thành Quân cười nhìn về phía Mạnh Giác, "Mê hương đã bắt đầu có tác dụng."

Mạnh Giác chậm rãi đi tới chỗ Vân Ca. Vân Ca nhìn vào ánh mắt củahắn, bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, lui người vào sâu trong giường, nhưngcũng rất nhanh đã chạm vào vách tường, không còn chỗ nào có thể tránhđược nữa. Nàng vung tay đẩy hắn ra, nhưng người lại mềm nhũn, không cóchút sức lực gì.

Mạnh Giác nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, cầm cổ tay của nàng, vừa bắtmạch, vừa tinh tế nhìn nàng. Trong đôi mắt vẫn đen như mực của hắn cósóng lớn cuộn trào, dường như có ôn nhu, nhưng phần nhiều là lạnh nhưbăng, không có chút tình cảm gì.

Hoắc Thành Quân nhìn thấy bộ dáng Mạnh Giác, nộ khí xông lên tới đầu, cười lạnh hai tiếng, cất giọng dịu dàng nói với Vân Ca: "Ngươi có biếtthuốc trên bàn là thuốc gì không? Là phương thuốc sẩy thai Mạnh Giác tựtay kê đó, tự tay sắc đó."

Rốt cuộc, Vân Ca lần đầu tiên để lộ ra vẻ mặt hoảng loạn. Hoắc ThànhQuân thở dài một tiếng, hết sức hài lòng nheo mắt lại, tinh tế thưởngthức mỗi một biểu cảm trên mặt Vân Ca. Vân Ca hoàn toàn không tin lờinói của Hoắc Thành Quân, ánh mắt nhìn thẳng vào Mạnh Giác, tựa hồ muốnhắn chứng thực. Mạnh Giác né tránh ánh mắt của của nàng, vẻ mặt bìnhtĩnh bê bát thuốc lên.

Nàng từ không tin tưởng dần dần biến thành sợ hãi, sắc mặt trắngbệch, đôi mắt trợn lên, trong con ngươi tối đen tràn đầy cầu xin. Nànggắt gao nhìn chằm chằm vào tay Mạnh Giác, tựa hồ đối với hắn vẫn còn cómột phần tin tưởng cuối cùng, cảm thấy là tay hắn sẽ rụt lại.

Khi nhìn thấy Mạnh Giác bưng bát lên, phần tin tưởng cuối cùng củanàng tan thành mây khói, trong con ngươi tối đen có phẫn nộ, có hận oán, khi cái bát càng lúc càng gần nàng, toàn bộ hóa thành nước mắt, biếnthành bi thương và cầu xin. Môi của nàng càng không ngừng run rẩy, dùnghết toàn lực, nhưng lại không nói ra được một câu, nàng nhìn Mạnh Giác,im lặng cầu xin hắn.

Một tay Mạnh Giác bóp lấy cằm Vân Ca, ép nàng há miệng ra, một tayđặt bát tới bên môi Vân Ca. Trong mắt Vân Ca, nước mắt liên tiếp rơixuống, tay nàng cầm ống tay áo của hắn. Dưới tác dụng của mê dược, thânthể của nàng căn bản không có khả năng cử động, nhưng nàng lại có thểhoàn toàn dựa vào ý chí, gắt gao nắm lấy ống tay áo của hắn.

"Cầu. . . Cầu. . ."

Tuyệt vọng, sợ hãi làm cho thân thể nàng không ngừng run rẩy, trongmắt hiện ra là bi thương và thỉnh cầu. Nước mắt rơi xuống, vừa nhanh lại vừa nhiều, nóng bỏng đập xuống tay hắn, mỗi một giọt đều là cầu xinhắn.

Tay hắn dừng lại.

Trong mắt Vân Ca có những chấm sao nhỏ chợt sáng chợt tắt, đột nhiênlàm cho hắn nhớ tới buổi tối hôm đó, có vô số đom đóm. Hắn khẽ nhắm mắtlại, hít một hơi thật sâu, chậm rãi đổ thuốc vào trong miệng nàng. Bàntay nàng nắm lấy ống tay áo của hắn đã thả xuống. Bi thương và cầu xinđều nhạt đi, toàn bộ ánh sáng trong mắt nàng, từng điểm, từng điểm tắtđi, cuối cùng toàn bộ tình cảm trong mắt đều đã chết. Chỉ có nước mắtnơi khóe mắt, từng giọt, lại từng giọt chậm rãi rơi xuống.

Sắc mặt Mạnh Giác vẫn như thường, tay cũng vẫn rất vững vàng, nhưngtrong lòng lại bắt đầu run rẩy, người đang dựa trong ngực hắn tựa hồ làVân Ca, rồi lại tựa hồ không phải là Vân Ca. Khi đổ xong ngụm thuốc cuối cùng, vẻ mặt của nàng vậy mà lại bình tĩnh kỳ lạ, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm vào Mạnh Giác, gắt gao nhìn thẳng vào hắn.

Sau đó, dưới váy Vân Ca dần dần có máu thấm đẫm. Tay nàng run run rẩy rẩy sờ vào. Trên tay máu đen ướt ướt, dính dính. Vân Ca giơ tay lênnhìn, giống như muốn nhìn rõ ràng hết thảy, để ghi khắc hết thảy thậtsâu trong lòng. Mạnh Giác kinh hãi, vội che mắt nàng lại, thế nhưng nàng lại đưa tay vào miệng, muốn cảm nhận được đứa con của nàng. Mạnh Giáclại vội vàng kéo tay nàng ra. Dựa theo phương thuốc được phối, sau khiđứa nhỏ mất đi, sẽ cầm máu rất nhanh, nhưng Vân Ca chảy máu càng lúccàng nhiều, không hề có dấu hiệu ngừng lại.

Mạnh Giác kiểm tra mạch tượng của Vân Ca, bàn tay hắn có chút run rẩy khó mà nhận ra được, hắn gắt gao ôm lấy Vân Ca trong lòng, người nàngđã lạnh như một khối băng.

"Vân Ca, Vân Ca, sau này nàng còn có thể có được đứa con khác, còn có thể có những đứa con khỏe mạnh khác, chỉ cần nàng khỏe lên..."

Khuôn mặt nàng bình tĩnh, ánh mắt mở lớn không hề chớp nhìn hắn. Nàng cố hết sức giơ tay lên, lau máu còn dính trên bàn tay lên ngực áo hắn.Cuối cùng, trước ngực hắn có in hình một bàn tay đỏ tươi, lạnh lẽo thấuxương nhưng lại đau đớn bỏng rát giống như bị đặt một chiếc bàn là nóngbỏng lên đó.

"Ta... hận... ngươi!" Môi của nàng khẽ cử động nhưng không phát ra tiếng.

Những từ căn bản không phải là âm thanh phát ra, nhưng lại giống nhưsấm rền, nổ vang ở bên tai hắn. Cho dù nàng xoay người rời đi, cho dùnàng ở bên cạnh Lưu Phất Lăng, nhưng hắn vẫn tin tưởng, cuối cùng nàngnhất định sẽ ở chung một chỗ với mình, nhưng vào giờ khắc này, tin chắccủa hắn đã tan biến như bọt biển.

Bởi vì mất máu quá nhiều, Vân Ca bắt đầu hôn mê. Mạnh Giác ôm lấynàng, bước ra bên ngoài. Hoắc Thành Quân muốn ngăn cản, nhưng nhìn thấyVân Ca đầy người là vết máu đỏ tươi, trên người Mạnh Giác cũng loang lổvết máu, toàn thân nàng đột nhiên ớn lạnh, căn bản không dám tới gần bọn họ, thân thể không kiềm chế được nên trốn sang một bên, chỉ có thể nhìn Mạnh Giác bước nhanh rời đi.

...........................

Váy xanh thô đã cũ, áo nửa cũ nửa mới, một cây ngân trâm cài lên búitóc đen gọn gàng. Bất kỳ ai nhìn thấy trang phục như thế này, đều khôngthể tin được rằng nữ tử này chính là Tiệp dư nương nương của Hán triều.Người hầu Mạnh phủ vừa dẫn đường, vừa lén quan sát Hứa Bình Quân. HứaBình Quân không hề nhận thấy, chỉ bước đi vội vàng. Khi đi vào tới bêntrong, Tam Nguyệt ra đón, vừa muốn quỳ xuống, đã được Hứa Bình Quân kéolên, "Đừng làm mấy động tác vô nghĩa này nữa, nhanh chóng dẫn ta đi xemVân Ca thế nào."

Tam Nguyệt ngoại trừ Mạnh Giác ra, ai cũng không coi là chủ nhân,nghe thấy Hứa Bình Quân nói như thế, đúng thực là hợp tâm ý, thuận thếđứng lên, dẫn nàng vào noãn các.

*Noãn các: căn phòng ấm áp, có thể là có thiết kế thêm lò sưởi hoặc thiết bị sưởi ấm.

Vân Ca nằm trên giường, chìm sâu vào giấc ngủ, sắc mặt trắng bệch,thân thể cuộn tròn lại, hai tay đặt ở trên bụng, dường như muốn bảo vệthứ gì đó. Đệm chăn trên giường đều là mới đổi, nhưng tấm ga trên giường vẫn có những vệt máu nhỏ. Mạnh Giác ngồi dưới đất, lẳng lặng nhìn VânCa, bóng lưng nhìn qua mỏi mệt, cô đơn.

Hứa Bình Quân kinh hãi, "Đã xảy ra chuyện gì?"

Tam Nguyệt nhỏ giọng nói: "Công tử đã ngồi không nhúc nhích như vậycả đêm rồi. Tất cả các biện pháp có thể nghĩ ra đều đã thử, nhưng Vân cô nương vẫn không thể tỉnh dậy, cứ tiếp tục hôn mê sâu như thế này, chỉsợ.... Bát sư đệ nói, là bởi vì bản thân Vân cô nương không muốn tỉnhlại. Ta đoán công tử phái người mời nương nương đến, nhất định là donghĩ nương nương là tỷ tỷ của Vân cô nương, có lẽ có thể đánh thức đượcnàng."

Mấy ngày này, Hứa Bình Quân chưa bao giờ có được một giấc ngủ an ổn,đột nhiên nghe được tin dữ của Vân Ca, trước mắt đột nhiên biến thànhmàu đen, thân thể liền lảo đảo, Tam Nguyệt vội đỡ nàng, "Nương nương?"

Hứa Bình Quân lấy lại bình tĩnh, đẩy tay Tam Nguyệt ra, nhẹ nhàng điđến bên cạnh giường, cúi người quan sát Vân Ca, "Vân Ca, Vân Ca, là tỷ!Tỷ tới thăm muội này, muội mau tỉnh lại nhìn tỷ xem..."

Vân Ca vẫn im lặng nhắm mắt, không có phản ứng gì.

Hứa Bình Quân chỉ cảm thấy sợ hãi, đưa tay kiểm tra hơi thở của VânCa, khi dài khi ngắn, vô cùng mỏng manh. Cho dù không hiểu y thuật,nhưng nàng cũng biết tình trạng của Vân Ca rất không ổn.

"Mạnh đại ca, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Vân Ca, muội ấy làmsao vậy? Vì sao... vì sao... lại biến thành như thế này? Vì sao lại nhưvậy?"

Từ hơn một tháng trước, Hứa Bình Quân đã có đầy bụng nghi vấn, vốntưởng rằng sẽ theo thời gian mà tra ra manh mối, nhưng nghi vấn lại càng ngày càng nhiều.

Đầu tiên là Mạnh Giác bảo nàng lập tức mang Hổ nhi rời khỏi thànhTrường An, đến một nơi tên là "Thanh viên" ở một khoảng thời gian ngắn.Lúc ấy, sắc mặt Mạnh Giác nghiêm túc, chỉ nói là có liên quan tới tínhmạng Vân Ca, xin nàng cần phải nghe theo tất cả những gì hắn an bài, vềphía Lưu Tuân, hắn sẽ đi thông báo. Mạnh Giác tuyệt đối sẽ không lấytính mạng của Vân Ca hay của nàng ra mà nói đùa, nàng lập tức không nóihai lời, mang Hổ nhi lặng lẽ rời khỏi Trường An. Chờ khi nàng quay vềTrường An, Lưu Phất Lăng đã băng hà, mà hoàng đế lại có thể là Bệnh Dĩ!

Bệnh Dĩ đã chuyển tới Tuyên Thất Điện trong Vị Ương Cung, mà nàngđược an bài tới ở Kim Hoa điện, khoảng cách giữa hai điện xa tới mức cóthể đặt một tòa phủ đệ ở giữa.

Bệnh Dĩ ra ra vào vào, đều có hoạn quan, cung nữ, thị vệ tiền hô hậuủng, mà khi nàng gặp hắn, lại cần phải quỳ xuống! Khi hắn đi qua, nàngcũng phải cúi đầu, không thể nhìn thẳng vào hắn, bởi vì đó là "Đại bấtkính".

Nàng đi gặp hắn, cần thái giám truyền lời, tiểu thái giám truyền lờitới đại thái giám, đại thái giám truyền lời tới thái giám hầu cận, sauđó đợi cho tới khi chân đứng đã tê rần, mới có thể nhìn thấy hắn. Quỳxuống lễ bái, thật vất vả mới có thể hành xong lễ, vừa mới ngẩng đầu,muốn nói chuyện, lại thấy phía sau hắn còn có thái giám đang đứng, những lời nói đã đầy trong miệng nàng, lập tức trở nên buồn tẻ vô vị.

Nghe nói Hung Nô ở Quan Trung gây rối, Tây Vực rung chuyển bất ổn, cả ngày hắn cùng một đám quan viên bận bận bịu bịu, thương nghị chuyệnxuất binh. Lại bởi vì hắn mới vừa đăng cơ, các quốc gia đều phái sứ giảđến chúc mừng, bề ngoài là chúc mừng, nhưng cũng không phải là không có ý tứ ngầm tới thăm dò, toàn bộ đều phải cẩn thận ứng đối, hắn bận bịu tới mức căn bản không rảnh để ý tới những chuyện khác. Cùng sống trong VịƯơng Cung, bọn họ lại căn bản không có cơ hội được gặp riêng nhau.

Trước kia nàng vốn không hiểu rõ, nếu cùng sống trong một cung điện,sao lại có tú nữ oán giận, tận tới khi đầu bạc cũng không thể gặp hoàngthượng một lần, hiện tại rốt cuộc đã hiểu được.

Nàng đứng ở trong Vị Ương Cung rộng lớn dường như không có giới hạn,thường thường hoang mang, nàng rốt cuộc là ai? Tiệp dư nương nương sao?Người khác nói với nàng, Tiệp dư là phẩm cấp cao nhất trong những phi tử của hoàng thượng. Nhưng nàng vẫn không hiểu rõ, phẩm cấp này rốt cuộclà cái gì vậy? Đối với nàng có ích lợi gì?

Nàng vẫn luôn biết rằng, nàng là vợ của hắn, hắn là chồng của nàng,thế nhưng hiện tại nàng đã không biết mình là ai, cũng không biết hắn là ai. Nam nhân trước kia, nàng ở phòng bếp gọi một tiếng, có thể chạy từngoài phòng vào, giúp nàng nấu cơm, đã đi đâu mất rồi?

Nam nhân trước kia đầu kề đầu, vai kề vai, cùng nàng bê vại ủ rượu, đã đi đâu mất rồi?

Nam nhân trước kia, ban ngày nói nói cười cười cùng nàng, buổi tốicùng chen chúc trên kháng, dựa sát vào nhau để sưởi ấm, đã đi đâu mấtrồi?

Nam nhân trước kia, khi nàng làm cho không vui, có thể xụ mặt tức giận, khi đi ngủ, xoay lưng về phía nàng, đã đi đâu mất rồi?

..............................

Sau đó nàng nghe nói Đại công tử bị giam cầm ở Kiến Chương cung, cứtừng vò, từng vò rượu được khiêng vào, mỗi ngày đều say trong hươngrượu. Nàng loáng thoáng nghe nói, vị trí hoàng đế vốn là của Lưu Hạ,nhưng bởi vì Lưu Hạ rất ngu ngốc, cho nên Hoắc Quang xin ý kiến củaThượng Quan thái hoàng thái hậu, sau đó được đồng ý, đã lập Bệnh Dĩ.

Nàng nghĩ tới hồng y nữ tử tươi cười điềm tĩnh, vội vàng hỏi thămtung tích của Hồng Y, nhận được tin tức lại là: Hồng Y đã chết. Nàng làm thế nào cũng không thể được tin đây là thật sự, mùa hè vừa mới ngheHồng Y thổi sáo, khi mùa thu vào cung, nàng còn kéo Hồng Y ra, cho nàngxem túi hương nàng thêu cho Vân Ca.

Vì sao lại như vậy?

Vân Ca hiện tại lại thành thế này, tính mạng đang như mành chỉ treochuông. Nàng không rõ, rốt cuộc là tại sao lại thế này? Mới hơn mộttháng mà thôi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Mạnh Giác vẫn im lặng, Hứa Bình Quân dịu giọng nói: "Mạnh đại ca,huynh không nói cho muội biết Vân Ca vì sao lại như vậy, muội làm thếnào để nghĩ cách giúp huynh chứ? Huynh là người hiểu y thuật, nên biếtrõ, sẽ theo chứng bệnh mà kê đơn, mới có thể chữa bệnh."

Ánh mắt Mạnh Giác chậm rãi dời khỏi người Vân Ca, nhìn về phía HứaBình Quân, trong mắt tràn đầy mê mang khó hiểu, "Một đứa bé ngay cả hình dạng cũng chưa hình thành, so với tính mạng của bản thân mình quantrọng hơn sao? Sau này vẫn có thể có đứa con khác..."

"Cái gì?" Hứa Bình Quân nghe không hiểu.

"Nàng rốt cuộc là vì đứa bé, hay là bởi vì Lưu Phất Lăng?"

Hứa Bình Quân nhìn tới tư thế của Vân Ca, đột nhiên hiểu được, "VânCa có thai sao?" Lời nói mới ra khỏi miệng, lại lập tức ý thức được mộtchuyện khác, "Muội ấy sảy thai?"

Thân thể Hứa Bình Quân có phần mềm nhũn, vội vàng vịn vào giường,trượt xuống, ngồi lên tấm thảm. Chậm chạp sau một hồi lâu, nàng mới cóthể mở miệng nói chuyện, "Mạnh đại ca, huynh là nam nhân, không hiểuđược tâm tư nữ nhân. Nam nhân chờ sau khi đứa bé được sinh ra, nhìn thấy đứa bé, mới bắt đầu thực sự ý thức được mình làm phụ thân rồi, nhưng nữ nhân lại là trời sinh đã là mẫu thân, từ khi các nàng hoài thai, cũngđã cùng đứa bé tâm tâm tương thông. Sau khi sảy thai, nam nhân cũng chỉvì đứa bé mất đi mà buồn lòng, nhưng bọn họ vẫn có thể vào triều nhưtrước, có thể làm việc như trước, đau buồn sau một thời gian ngắn, hếtthảy cũng sẽ phai nhạt, dù sao bọn họ đối với đứa bé cũng không có kí ức cụ thể gì. Nhưng nỗi buồn này đối với nữ nhân lại là cả đời, cho dù vềsau có đứa con khác, nàng vẫn nhớ tới đứa bé đã mất đi như trước."

Trong mắt Mạnh Giác là bóng tối tĩnh mịch.

Hứa Bình Quân còn có một câu không dám nói: huống chi, đây là cốtnhục của Lưu Phất Lăng, đứa bé này là nỗi nhớ và hi vọng của Vân Ca, làmối liên hệ cuối cùng của Lưu Phất Lăng với Vân Ca trong hồng trần mờmịt, trong suốt quãng đời dài đằng đẵng phía trước.

"Mạnh đại ca, thân thể Vân Ca luôn luôn khỏe mạnh, đứa bé tại sao lại bị đẻ non?" Nếu như là nữ tử khác, có lẽ sẽ bởi vì trượng phu qua đời,bi thương quá độ mà sảy thai, nhưng nếu là Vân Ca, nàng có đứa con củaLưu Phất Lăng, nhất định sẽ càng thêm kiên cường, chăm sóc tốt, bảo vệtốt cho đứa bé.

Mạnh Giác vẫn im lặng, thật lâu sau, hắn mới nói, dường như rất hờ hững: "Là ta ép nàng uống thuốc sẩy thai."

"Cái gì? Huynh..."

Hứa Bình Quân đột nhiên đứng dậy, giương tay tát Mạnh Giác. Mạnh Giác vẫn ngồi im không động đậy, không hề có ý định né tránh.

"Bốp" một tiếng vang lên, bản thân Hứa Bình Quân cũng không thể tinđược, vậy mà mình lại có thể thật sự tát Mạnh Giác một bạt tai, tay nàng run rẩy, mạnh mẽ xoay người, nhìn Vân Ca, "Ta muốn mang Vân Ca đi, muội ấy sẽ không muốn nhìn thấy huynh nữa." Nàng xoay người, bước ra ngoàiphòng, sai người chuẩn bị xe ngựa.

"Muội có thể mang nàng tới chỗ nào? Vị Ương Cung sao? Nếu Vân Ca không muốn gặp ta, sau này lại càng không muốn gặp Lưu Tuân."

Bước chân Hứa Bình Quân ngừng lại trên mặt đất, trên người nàng cótừng đợt, từng đợt ớn lạnh, tựa hồ chỉ cần đi về đi phía trước một bước, sẽ rơi vào bão tuyết đầy trời. Nàng muốn hỏi Mạnh Giác rõ ràng, huynhnói vậy rốt cuộc là có ý gì, nhưng không có chút dũng khí nào để mởmiệng, chỉ có bờ môi không ngừng run run.

Đứa con của Vân Ca, cũng là con của Lưu Phất Lăng! Là con của Lưu Phất Lăng...

Hạ thân của Vân Ca lại bắt đầu xuất huyết, Mạnh Giác bỗng chốc từtrên thảm đứng bật dậy, vội vàng cầm lấy kim châm, châm vào các huyệtvị, cũng không hề hiệu quả.

Hứa Bình Quân vô lực tựa vào cây cột, nước mắt dâng tràn trong mắt,giống như mưa rơi, ào ào rơi xuống, trong lòng khẩn cầu hết lần này tớilần khác, nếu trên điện Diêm Vương thực sự có sổ sinh tử, nàng nguyện ýtặng dương thọ cho Vân Ca, chỉ cầu Vân Ca có thể tỉnh lại.

Môi Vân Ca cũng đã trắng bệch, thần sắc lại bình thản khác thường,hai tay đan nhau đặt ở trên bụng, khóe môi còn mang theo ý cười mơ hồ.Mạnh Giác dùng hết phương pháp, cũng không thể làm Vân Ca ngừng chảymáu, hắn đột nhiên rút hết toàn bộ kim châm trên các huyệt vị ra, nắmlấy bả vai nàng, không ngừng lắc mạnh, "Vân Ca, nàng nghe đây, đứa bé đã chết rồi! Bất luận là nàng có chịu tỉnh lại hay không, đứa bé cũng đãchết rồi! Nàng đừng tưởng rằng nàng vẫn ngủ, là có thể làm như hết thảyđều không xảy ra. Đứa bé đã chết! Là bị ta giết chết! Không phải là nàng hận ta sao? Vậy cứ hận đi! Nếu nàng cứ như vậy mà chết, chẳng phải làcó lợi cho ta sao?"

Hứa Bình Quân bước tới ngăn cản hắn, "Huynh điên rồi? Không được kích động muội ấy nữa!"

Mạnh Giác đưa tay đẩy Hứa Bình Quân ra, hắn kề sát ở bên tai Vân Ca,không ngừng nhắc lại: "Đứa bé đã chết! Đứa bé đã chết! Đứa bé đã chết!Đứa bé đã chết! . . ."

Tam Nguyệt nghe được động tĩnh, vội chạy vào, nhìn thấy Hứa Bình Quân ngã trên mặt đất, vội đi đỡ nàng. Hứa Bình Quân nước mắt đầy mặt, nắmcánh tay Tam Nguyệt, khóc lóc cầu xin: "Ngươi mau đi ngăn Mạnh Giác lại, huynh ấy điên rồi! Huynh ấy sẽ bức chết Vân Ca!"

Giọng nói của Mạnh Giác đột nhiên dừng lại.

Vân Ca trong tay hắn, giống như một tượng gỗ đã bị hỏng, không hề cósinh khí. Đôi tay vốn đan nhau, đặt ở trước bụng, không biết khi nào đãmềm nhũn buông xuống. Đôi mắt nhắm chặt, thấm ra hai giọt nước mắt, dọctheo khóe mắt, chậm rãi rơi xuống tay áo Mạnh Giác.

Tam Nguyệt vui sướng kêu lên: "Vân cô nương tỉnh rồi!"

Hứa Bình Quân lắc lắc đầu, Vân Ca từ trong một giấc mộng đẹp tỉnhlại, hiện giờ muội ấy lại bước vào một cơn ác mộng. Mạnh Giác thật cẩnthận đặt nàng xuống gối, môi lại kề sát bên tai nàng, nói rõ từng từ:"Nàng phải cố gắng sống sót! Ta chờ nàng sau khi tỉnh lại báo thù!"

"Muội ấy có thể tỉnh lại sao?" Hứa Bình Quân nhìn màu đỏ tươi trên váy Vân Ca, không hề tin tưởng.

Mạnh Giác lạnh lùng nói: "Không ai hiểu rõ hơn sức mạnh của thù hận so với ta."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.