Lại một tuần trôi qua, Lục Vân rốt cuộc cũng khoẻ hẳn, cô phải quay lại trường học.
Kiếp trước, cô nhớ cũng là cô bị phẫu thuật ở thời gian này, nhưng khi đó sau khi khỏi bệnh, cô quyết định nghỉ học ở trường, theo ba cô sang nước ngoài quê hương của mẹ cô là nước Pháp xinh đẹp để du học. Sau đó ba năm cô mới trở về theo ý của ba cô là muốn cô kết hôn cùng Nhạc Khải, không nghĩ đến Nhạc Khải lúc đó vẫn chờ cô.
Chỉ là cô ngu ngốc chẳng sớm nhận ra tâm ý của anh, chà đạp nó, rũ bỏ, trốn tránh, chán ghét tình cảm chân thật của anh, càng nghĩ Lục Vân càng thấy mình đúng là điên rồ.
Một kiếp người cô bỏ lỡ quá nhiều, để rồi cuối cùng không cam mà chết, cũng còn may thượng đế còn thương xót cho cô, cho cô cơ hội bù đắp lại tất cả.
Kiếp này cô muốn bù đắp lại tất cả cho Nhạc Khải, cho anh tất cả những điều tốt đẹp nhất.
Nghĩ là làm, mới sáng sớm ngày đầu tuần, Lục Vân vơ lấy chiếc điện thoại, nhắn tin cho Nhạc Khải. Ừ thì biết là con gái mà chủ động nhắn tin trước chính là chẳng có tiết tháo thật mất mặt, nhưng mà kệ, ai bảo kiếp trước cô nợ tình anh chứ, bây giờ luỵ tình một chút chắc cũng chẳng sao.
“Nhạc tiên sinh, đến nhà đưa tôi đi học được không? Tôi có thứ muốn tặng anh. Là tự tôi làm đó.”
Lục Vân dùng hết sức nhắn cái tin nhắn kia xong, cô xấu hổ mà ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-trong-vong-tay-anh/3577228/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.