Một tuần sau khi Lục Vân phẫu thuật cắt bỏ ruột thừa. Ba cô lúc này ở nước ngoài cũng đã trở về.
Lục Thiên Minh tuổi ngoài tứ tuần nhưng thoạt nhìn ông chỉ tầm ba mươi mấy, từ ngày Lia vợ ông qua đời, có khối người phụ nữ muốn vào ngõ nhà ông, nhưng đều không thành công. Bởi vì ông thương con gái.
Lục Vân có đôi mắt xanh biếc giống như mẹ, đây là điểm đặc biệt nhất trên thân thể một người con lai như cô.
Bữa tối cuối tuần được dọn lên, chỉ có hai ba con, nhưng vô cùng ấm cúng. Lục Vân thật sự rất vui, trong tuần qua từ sau khi cô trọng sinh, đến nay đã quen dần với hiện thực, cô không cáu gắt hay bướng bỉnh như trước, làm cho đám người hầu trong nhà giật cả mình.
À, cô chủ dạo này sao thế?
Cô chủ cười với mọi người chúng ta?
Cô chủ quan tâm chúng ta?
Cô chủ sau khi phẫu thuật xong liền đổi tính?
Cô chủ vì yêu mà thay đổi rồi!
Đó là những lời bàn tán của đám hầu gái nhiều chuyện nhà họ Lục, đương nhiên Lục Vân đều nghe thấy hết, nhưng cô chỉ lắc đầu cho qua.
Cô thay đổi cũng đúng mà, được một cơ hội lần hai, cô nhất định phải sống khác đi, nghĩ chậm lại, yêu thương nhiều hơn, cuộc đời thứ hai này cô sẽ yêu thương và trân trọng Nhạc Khải.
Sẽ làm một đứa con gái thật trách nhiệm, chăm sóc cha cô thật tốt. Mẹ cô mất, lẽ ra cha cô cũng có thể đi thêm bước nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-trong-vong-tay-anh/3577227/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.