Chương trước
Chương sau
Người ta nói, không yêu sẽ không phiền. Vậy nên nếu yêu rồi, bạn sẽ cảm thấy bạn chẳng còn là chính bạn khi trước mặt người ấy!

Hoặc là trở nên ngốc nghếch, hoặc là trở nên bất thường. Nhạc Khải chính là một điển hình cho cả hai vế trên.

Từ sau khi ở nhà Lục Vân trở về, anh quay lại công ty, xử lý chuyện buổi tiệc cùng khách hàng hôm nay bị huỷ sau đó mới trở về dinh thự nhà họ Nhạc.

Vừa về đến nhà, vú Trần đi ra đón anh. “Cậu chủ đã về.”

“Ừ.” Nhạc Khải gật đầu, “Ông nội tôi có gọi điện thoại về không?”

“À có, lão chủ tịch hỏi chỉ hỏi chuyện trong nhà thôi, nói cậu bao giờ về thì điện thoại riêng cho ông ấy.” Vú Trần kính cẩn đáp, đối với cậu chủ có tính tình thập phần lạnh nhạt này, bà và cả đám người hầu trong nhà đều phải dè chừng cẩn trọng từng lời nói, đặc biệt đừng bao giờ lòng vòng nhiều lời trước mặt anh.

“Tôi biết rồi, vú đi làm việc đi.” Nhạc Khải đáp rồi xoay người xách cặp tác lên lầu. Đám hầu gái trong nhà cực kỳ sợ anh, nhưng cũng không khỏi bạo gan mà nhìn trộm cậu chủ nhà mình, mặt đỏ tía tai mỗi khi bị vú Trần nhắc nhở.

Mặc dù vậy, Nhạc Khải vẫn xem như chẳng thấy đám người trong nhà, một đám người hầu, chẳng tụm ba thì cũng tụm năm, nói mấy cái chuyện con gái vớ vẩn, anh chẳng hiểu sao con gái lại có lắm chuyện để nói với nhau thế, nếu mà mẹ anh còn sống, chắc anh cũng mạnh dạn hỏi bà xem con gái có chuyện gì mà nói chuyện nhiều như vậy?

Vào đến phòng riêng của mình, Nhạc Khải đầu tiên tắm rửa, cả ngày mệt mỏi từ công ty, lại đến bệnh viện, rồi lại từ bệnh viện trở về công ty, giờ này thực khuya mới đặt chân về đến nhà, nhưng hôm nay thật sự là một ngày rất đặc biệt.

Ngày mà cô nhóc Lục Vân muốn anh và cô thử tìm hiểu nhau.

Nửa giờ sau.

Đoán chừng Nhạc Khải đã tắm xong, vú Trần mang đồ ăn lên lầu cho anh, đứng ngoài cửa, khẽ gọi: “Cậu chủ, đồ ăn khuya của cậu.”



Vú Trần nói rồi chờ ở cửa. Bên trong không thấy động tĩnh, một lát bà mới bạo gan, nhẹ mở cửa, ai mà biết trước mắt bà là một cảnh tượng vô cùng dễ thương mà bà chưa bao giờ được thấy.

Cậu chủ nhà bà, đang cười!

Cười rất tươi nha, cười lộ ra luôn hàm răng trắng ấy chứ?

Bên trong Nhạc Khải quả thực đang cười, mà điều ngớ ngẩn chính là anh đang nhìn vào cái màn hình điện thoại mà cười một mình mới ngốc nghếch chứ!

Mười phút trước, Nhạc Khải sau khi rời phòng tắm, anh thay đồ sạch, ngồi trước bàn làm việc xem lại bản kế hoạch. Anh cũng quên mất chuyện Lục Vân bảo sẽ kết bạn wedchat với anh.

Đang lúc xem bản kế hoạch, thì điện thoại bên cạnh rung nhè nhẹ, tin nhắn thông báo hiện lên.

Ban đầu Nhạc Khải còn do dự không muốn xem, vì anh ít khi nào xem tin nhắn, người muốn gặp anh thì phải trực tiếp gọi cho anh. Nhưng lần này thì khác, anh phá lệ lại coi tin nhắn, vậy mà chỉ vừa mở điện thoại lên, một dòng chữ tin nhắn kia làm anh bật cười, tự cười mỉm rồi cười rộ lên vì hạnh phúc.

Cô nhóc 19 kia vậy mà lại kết bạn với ông chú 31 như anh thật!

Tất cả có ba dòng tin gửi đến.

Tin nhắn thứ nhất “Xin chào, Nhạc tiên

sinh!”

Tin nhắn thứ hai “Ông chú Nhạc, làm người yêu của tôi đi.”

Tin nhắn thứ ba “Nhạc Khải tiên sinh, Lục Vân muốn theo đuổi ngài!”



Sau câu đó là một hàng cái icon mặt cười, thêm mấy cái trái tim đỏ tươi.

Bởi vì đọc xong ba cái tin nhắn kia, Nhạc Khải không tự chủ được mà ngốc nghếch cười một mình, cũng chẳng hay biết vú Trần phía sau cửa vui mừng đến rớt nước mắt.

Lâu lắm rồi bà mới thấy cậu chủ cười, có lẽ là đang nhắn tin với cô Lục rồi đi. Chuyện của cậu chủ bà cũng biết sơ sơ, cũng nghe hình như tối nay cô Lục Vân kia xảy ra chuyện, cậu chủ đến chăm sóc, và cô nhóc bướng bỉnh kia hồi tầm chuyển ý với cậu chủ rồi chăng?

Cho nên lúc này cậu chủ cười ngốc nghếch cũng là vì nguyên nhân ấy chăng?

Nhẹ nhàng đẩy đồ ăn vào bên trong, vú Trần lui ra bên ngoài, bà phải đi báo tin này cho lão chủ tịch biết mới được, chắc hẳn ông ấy sẽ vui lắm.

Nói đến Lục Vân, sau khi Nhạc Khải trở về, cô cũng đi tắm rửa, cẩn thận không để nước ướt vết mổ, khó khăn lắm mới xong, sau đó lại mất cả giờ đồng hồ mới quyết định vào wedchat để kết bạn với Nhạc Khải.

Vào trang cá nhân của anh, Lục Vân thật sự ngạc nhiên, trong lòng lại có chút vui mừng. Bởi vì, nick anh ngoại trừ những thư mục quan trọng thì chẳng còn gì. Có một điều làm cô chú ý nhất chính là trong thư mục ảnh riêng của anh có một pic ảnh duy nhất, đó là bức ảnh chụp từ phía sau của một cô gái có mái tóc xoăn dài.

Mà cô gái đó không ai khác chính là Lục Vân cô. Cô dám chắc đó là mình bởi vì chiếc mũ cô đội, và cái áo khoác đó, chính là bộ đồ do mẹ cô, nhà thiết kế Lia may cho cô. Cả thế giới chỉ có một bộ mà thôi.

Đó là cô, chẳng biết Nhạc Khải chụp được từ khi nào. Có lẽ anh để tâm cô từ lúc đó sao?

Vứt hết sĩ diện, Lục Vân quyết định nhắn tin cho Nhạc Khải sau khi add wedchat của anh vào.

Giờ phút này, cô đã biết anh tâm ý hoàn toàn đặt lên cô, vậy nên cô cũng chủ động mà nhắn tin cho anh. Mặt dày tỏ tình với anh luôn, cô chẳng ngại mất mặt.

Liêm sỉ gì tầm này, việc quan trọng nhất chẳng phải là lấy lại tình yêu của Nhạc Khải sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.