Rời khỏi phòng Lục Vân, sắc mặt Nhạc Khải lại thanh lãnh trở lại. Anh cũng không vì chuyện được cô bước đầu chấp nhận mà vui mừng đến quên đi nguyên tắc của bản thân, có lẽ chỉ trước mặt cô, anh mới cho phép mình vi phạm nguyên tắc thôi.
Ra đến đại sảnh, một lần nữa Nhạc Khải lại gặp được Lâm Tư Nghi.
Không phải là vô tình gặp lần hai, nói đúng hơn là bà ta cố tình đứng ở đây để gặp được anh.
“Cậu Nhạc Khải, chúng ta nói chuyện một chút được không?” Lâm Tư Nghi cười giả bộ hiền lành thân thiện, muốn bắt chuyện với Nhạc Khải.
Tính tuổi ra, bà ta còn trẻ chán, cũng chỉ hơn Nhạc Khải vài tuổi thôi, so với con nhóc miệng hôi sữa Lục Vân kia, bà ta xứng với Nhạc Khải hơn nhiều.
Nhạc Khải không nói gì, trực tiếp đi ngang Lâm Tư Nghi, nửa cái nhìn cũng không cho bà ta.
“Ơ kìa, sao cậu lại vội như vậy, tôi thật sự có chuyện muốn nói với cậu, chuyện này còn liên quan đến Lục Vân nữa đó.” Lâm Tư Nghi làm bộ nghiêm túc nói, bà ta cố không để đôi mắt của mình lộ ra cảm thán. Vội vàng bước tới muốn đưa tay nắm lấy tay của Nhạc Khải muốn lôi kéo anh.
“Bà làm gì đấy?” Nhạc Khải quắc mắt tránh sang hai bước, hai mắt sắc lạnh như muốn giết người.
“Cậu… cậu!” Lâm Tư Nghi hoảng sợ, sống đến tuổi này, bà ta lần đầu phải đối diện với ánh mắt đáng sợ tới vậy.
“Bà không xứng nói chuyện với Nhạc Khải tôi. Cút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-trong-vong-tay-anh/3577225/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.