Phủ thành chủ hết sức rộng rãi cao lớn.
Thế nhưng, giờ phút này cửa thành lại đóng kín.
Căn bản là không vào được.
Phụ cận phủ thành chủ đã tiêu tán đi rất nhiều tử khí, Tô Vũ không nghĩ lại thấy được người sống... Đúng vậy, sống.
Trong tường vây bốn phía phủ thành chủ có một cửa hang thoạt nhìn không lớn, thế nhưng, giờ phút này bên trong lại có người, không biết nghĩ thế nào, hoặc là cảm thấy nơi này an toàn hơn cổ ốc, nên có sinh linh trốn tránh trong nơi như hang chó này.
Thế mà kẻ đó lại không chết, khả năng là an toàn hơn trốn ở trong cổ ốc thật.
Tô Vũ bó tay!
Đồng dạng, tên trong hang chó kia cũng đang quan sát Tô Vũ, nó cũng hết sức cạn lời, không nghĩ nơi đây còn có Tử Linh nhỏ yếu lắc lư.
Hai người, không, một người một đất còn quen biết nhau.
Kẻ trốn ở trong hang chó chính là Phù Thổ Linh.
Cái tên này lá gan thật là lớn, cổ thành hạn chế độn thổ, nó lại dám tới đây. Tô Vũ nghĩ cũng thấy bội phục, hơn nữa tới bây giờ mà nó còn chưa chết, vận khí quả thực hơn người.
Có đôi khi, vận khí rất trọng yếu.
Phù Thổ Linh không chết!
Lúc này, đại khái nó cảm thấy bị Tử Linh nhìn có chút không được tự nhiên, vội vã hóa thành một đống đất chồng chất bên trong hang chó, một đống... rất giống như thứ khó nói kia.
Tô Vũ nhìn thoáng qua, đi về phía nó.
Thôi quên đi!
Cái tên này gặp được mình mấy lần cũng chưa chết, không thể không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-toc-chi-kiep/1817842/chuong-1390.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.