Chương trước
Chương sau
Tô Vũ lưỡng lự, giãy giụa.
Mà tượng đá ở trong phủ thành chủ cũng đang tự hỏi một vấn đề... Một vấn đề mà nó mới vừa coi nhẹ, vì sao gia hỏa này... mẹ nó, vì sao hắn có thể biến thành Tử Linh?
Đậu mè!
Vấn đề này lúc trước nó cũng không nhớ ra được.
Vì sao nó nhận ra Tô Vũ thì quá đơn giản, dẫu chuyển đổi thế nào thì cũng không gạt được cảm ứng của nó, huống chi tiểu gia hỏa Phệ Thần tộc kia cũng đang ở đó, nó vừa nhìn liền biết là Tô Vũ cùng Cục lông nhỏ.
Nhưng mà hiện tại... Nó đang nhìn thấu vào gian phòng, thấy được Tô Vũ bỗng nhiên nghịch chuyển thì phút chốc rơi vào trầm tư.
Tình huống gì đây?
Tử khí nghịch chuyển?
Đây là đặc tính thần văn hay là tiểu tử này nắm giữ kỹ năng khó lường gì đó lại có thể ngụy trang thành Tử Linh?
Khó trách sao hắn không chết!
Bất quá, còn kém một chút, che giấu Nhật Nguyệt thì vẫn được, Nhật Nguyệt cao trọng một chút thì cũng khó giấu. Tên này rất mạnh mẽ, tự nhiên là loại nhân vật sẽ tiến tới con đường Nhật Nguyệt.
"Đã rất đáng gờm rồi!"
Tượng đá không ngừng suy ngẫm.
Nhưng vì sao tiểu tử này có thể chuyển đổi thành Tử Linh thì nó vẫn không nghĩ thông suốt, cũng nhìn không hiểu.
Công pháp tạo thành ư?
Đây là hắn học được công pháp của Tử Linh tộc rồi sao?
Nhưng phải chết thì mới có thể học được công pháp của Tử Linh tộc, Tô Vũ chết rồi à?
Giờ khắc này, vị tượng đá tồn tại từ tuyên cổ bên trong thật sự không hiểu thấu.
"Công pháp... hay là cái gì khác?"
Nó không nghĩ ra cũng nhìn không thấu.
Thấy Tô Vũ ở trong cổ ốc lấy ra từng món đồ, tượng đá cũng cảm nhận được một chút khí tức cường đại tồn tại, nó hơi xúc động, xem ra cái tên này tiếp xúc với không ít cường giả.
Nó cảm nhận được một chút mùi vị quen thuộc.
Có mùi vị từ vài vị đỉnh cấp của Nhân tộc.
Tới phủ thành chủ dạo qua một vòng rồi lại đi, sau đó lấy ra những vật này, đây là tính lập uy vì sợ Thiên Hà giết hắn sao?
Tượng đá đại khái hiểu ý của Tô Vũ.
Nó hơi buồn cười, được rồi, tảng đá không thể cười, cười không nổi.
Thiên Hà và Hạ Long Võ có cấu kết, dĩ nhiên nó biết.
Chẳng lẽ Thiên Hà lại giết Tô Vũ?
Bất quá, tiểu tử kia không biết tình huống, tượng đá cũng muốn nhìn xem tên hắn làm cách nào để bảo đảm Thiên Hà không giết mình.
...
Tượng đá đang chờ xem kịch.
Tô Vũ xoắn xuýt một hồi, có chút phiền não!
"Hay là thuê một vị cường giả đỉnh cấp bảo vệ nhỉ? Có thể không cần đến vô địch, nhưng Nhật Nguyệt cửu trọng ở đây có đối phó được với vị thành chủ kia không?"
Vùng vẫy nửa ngày, Tô Vũ khẽ cắn răng, vẫn phải đi gặp!
Trong thành, thành chủ là lớn nhất, mình không đi gặp mặt thì có lẽ không ra được thành.
Thừa dịp hiện tại vạn tộc cường giả còn chưa tới, phải mau mau rời đi mới được.
Một lát sau, Tô Vũ khôi phục thân thể, đi ra khỏi cổ ốc, hắn chờ ở trước cửa phòng một hồi, thế mà không có Tử Linh tới giết, xem ra có lẽ Tử Linh đã rời đi.
Mặc kệ, mình tùy thời có khả năng chuyển đổi thành Tử Linh, không cần e sợ.
Tô Vũ đi đến trước cửa phủ thành chủ, phân vân một lúc, cuối cùng cất cao giọng hô: "Chắt trai nuôi của Đại Hạ vương, chắt trai nuôi của Đại Minh Vương, đồ đệ Diệt Tằm vương, đệ tử ký danh của Thiên Đúc vương, Nhân tộc Tô Vũ cầu kiến thành chủ!"
"..."
Thanh âm rất lớn, vang tận mây xanh!
Giờ khắc này, bốn phía, một vài cổ ốc muốn mở ra nhưng lại không dám mở.
Phủ thành chủ cũng trong nháy mắt yên lặng một thoáng.
Bốn phương tám hướng, cường giả trốn ở trong cổ ốc đều hơi khựng lại.
Tô Vũ muốn đi bái kiến thành chủ sao?
Được rồi, đây không phải điểm then chốt.
Mấu chốt là cái tên này... Thêm vào chút tiền tố có chút dọa người ấy làm gì?
Bốn vị đại vương giả đều bị hắn kéo vào!
Ngươi lúc nào thì biến thành chắt trai nuôi của Đại Hạ vương và Đại Minh Vương rồi?
Ngươi trở thành đồ đệ của Diệt Tằm vương và Thiên Đúc vương từ bao giờ?
Mà Tô Vũ thì tự cảm giác mình không nói láo, hắn đã từng nói với Hạ Hổ Vưu, gia gia của ngươi cũng là gia gia của ta. Tằng gia gia của ngươi... vậy cũng là tằng gia gia của ta.
Hắn cũng đã từng nói với Đại Minh phủ Chu Hồng Lượng những lời tương tự, Chu Thiên Đạo còn định thu mình làm cháu rể, kỳ thật cũng không khác biệt gì mà.
Còn về Diệt Tằm vương, công pháp Thời Gian là chứng cứ rõ ràng nhất.
Còn đối với Thiên Đúc vương, Bách Đạo các là truyền thừa của ông ấy, Đúc Binh hệ cũng là truyền thừa của ông ấy, cho nên hắn không nói láo, dù cho ở ngay trước mặt bọn họ thì hắn nói như vậy cũng không có vấn đề gì.
Bốn đại vương giả nhiều ít gì cũng cho chút mặt mũi a?
...
Giờ phút này ở trong một cổ ốc.
Tần Phóng sờ sờ cằm nhìn ra phía ngoài, hắn bật cười lắc lắc đầu, được rồi, không cười nữa.
Tô Vũ... thú vị quá!
...
Trong phủ thành chủ.
Thiên Hà còn đang uống rượu bất chợt bị sặc, hắn hơi khựng lại, để ly rượu xuống, khẽ cười.
"Đi mở cửa!"
"Đại nhân!" Lão nhân xuất hiện, "Đại nhân, Tô Vũ gây ra liên lụy quá lớn, chi bằng đừng gặp hắn!"
"Đi mở cửa!" Thiên Hà cười nhạt nói: "Rất thú vị, cứ cho hắn vào! Đây là muốn lấy bốn vị Vĩnh Hằng Nhân tộc ra hù dọa, chấn nhiếp ta sao? Thú vị!"
Đâu chỉ hắn cảm thấy thú vị, kể cả tượng đá cũng đã mở mắt, kể ra hôm nay nó không được nhắm mắt yên thân chút nào.
Thế này mà cũng có thể móc nối quan hệ sao?
Tứ đại Vĩnh Hằng cảnh mà ngươi cũng có thể dính líu quan hệ, ngươi chắc chắn chứ?
...
Mang theo hứng thú cùng nghiền ngẫm, Thiên Hà quyết định mở cửa để xem Tô Vũ gây loạn cổ thành là kẻ thế nào.
Đúng vậy, lúc này hắn đương nhiên đã đoán được đó là chuyện tốt do Tô Vũ làm.
Cái tên này giết nhiều Tử Linh thế kia mà vẫn còn sống.
Sống sót thì không nói, Tô Vũ còn cảm xuất đầu lộ diện, hắn không sợ đám Nhật Nguyệt Tử Linh giết hắn sao?
Vài đầu Nhật Nguyệt Tử Linh vẫn chưa tan biến, chúng còn đang ở trong thành.
Chẳng qua là khi Tô Vũ ngoi đầu lên, vài đầu Tử Linh này cũng không đuổi giết hắn, dù cho hắn tiết lộ khí tức của mình thì chúng cũng không có tới truy sát. Nguyên nhân thì có rất nhiều yếu tố, trong đó có một phần là do Cục lông nhỏ, Cục lông nhỏ đi ra từ cổ ốc đã mang theo khí tức từ tượng đá.
Điểm này, Tô Vũ không biết, Cục lông nhỏ cũng không biết.
Tô Vũ không quá lo lắng về Tử Linh, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng tùy thời chuyển đổi.
Giờ phút này, hắn bắt buộc phải mạo hiểm.
Mà ở cửa lớn phủ thành chủ, sau khi hắn hô một câu thì đại môn dần dần mở ra.
Tô Vũ không nghĩ lại thấy được người quen!
Chính là vị thủ vệ Sơn Hải cảnh, Thiên Môn tướng quân.
Thiên Môn cũng nhận ra Tô Vũ, ánh mắt gã hơi khác thường, trầm giọng nói: "Thành chủ đại nhân cho mời!"
"Đa tạ!"
Tô Vũ cười cười, gặp ta thì cũng không kỳ lạ, đợi chút nữa đừng xuống tay với ta là được.
Hắn cũng là làm liều một lần, nhiều người nghe được, chính mình tốt xấu gì lấy ra tên tuổi của bốn vị đại vương giả, cũng nên cho chút mặt mũi. Nếu như giết mình thật thì cũng phải lo lắng về hậu quả, đúng không?
Nói là nói vậy, thế nhưng đều chỉ là chút ít đồ chơi xé da hổ, khả năng là đâm một phát liền nát.
Dưới tình huống vạn bất đắc dĩ, ta sẽ bóp chết Cục lông nhỏ. Tô Vũ đã có quyết tâm trong lòng, mà bên trong biển ý chí, Cục lông nhỏ đang run lẩy bẩy, rõ ràng là ở đây có một tiểu Tô Vũ cầm trong tay búa lớn, giống như chuẩn bị tùy thời đập chết nó!
Ta sắp toi rồi!
Cục lông nhỏ ghé vào trên một viên thần văn, khẽ liếm liếm thần văn để an ủi chính mình, trước khi bị đập chết ta liền ăn miếng thần văn này, thật là thơm!
Nó cũng đã hạ quyết tâm!
Ngươi nện ta, ta liền ăn thần văn của ngươi. Có chết ta cũng phải làm quỷ no!
Ngay dưới trạng thái kỳ quái ấy, Tô Vũ một đường tiến lên, đi theo Thiên Môn tướng quân Sơn Hải cảnh, bước trên bậc thang đại điện thành chủ, vừa đi vừa nói: "Trước đó đa tạ Tướng quân đã nhắc nhở!"
"Không cần khách khí!"
Thiên Môn thản nhiên đáp: "Chẳng qua là không nghĩ tới, ngươi thật sự là Tô Vũ."
"Ta cũng có nỗi khổ riêng!"
Thiên Môn không nhiều lời, mà Tô Vũ thì lại mỉm cười hỏi thăm: "Tướng quân, thành chủ đại nhân dễ nói chuyện không?"
Thiên Môn đạm mạc đáp: "Vẫn được!"
"Vậy thì tốt, thành chủ đại nhân anh minh thần võ, ta nghĩ, hẳn là ngài ấy sẽ hết sức bình dị gần gũi."
Thiên Môn lộ ra vẻ mặt dị dạng, ngươi là thiên tài đầu tiên giỏi vuốt mông ngựa và không biết xấu hổ nhất mà ta từng gặp. Nói ở đây thành chủ nhất định có thể nghe được, hết lần này tới lần khác ngươi cứ nói như vậy, hiển nhiên không phải nói cho gã nghe, mà là nói cho thành chủ nghe.
Tô Vũ lại tiếp tục: "Thiên Môn tướng quân, chín cổng đã bị đóng kín, thành chủ có thể mở ra được không? Hiện tại người muốn giết ta quá nhiều, không mở cửa, ta cứ ở lại trong thành thì mọi người còn tưởng rằng thành chủ bao che cho ta, đến lúc đó họ không cho thành chủ đại nhân mặt mũi, trong cơn tức giận đánh vào cổ thành, vậy thì sẽ rất phiền toái!"
Thiên Môn không nói gì.
Ngươi nói rất có lý, ta không thể phản bác.
Tô Vũ vẫn tiếp tục độc thoại: "Đúng rồi, Nhân tộc điều động hàng loạt cường giả tới cứu ta, một khi trong thành bùng nổ chiến đấu thì cũng rất phiền toái."
Thiên Môn yên lặng.
Ngươi nói đều đúng, ta không phản bác nổi.
Nhưng ngươi tự nói với thành chủ đi!
Đây là vị thiên tài tương đối đặc thù mà gã gặp phải, dĩ nhiên, thiên tài thì đều rất đặc biệt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.