Chương trước
Chương sau
"Bảng danh sách, định vị..."
Tô Vũ nhìn về phía Cục lông nhỏ đang ăn đến vui vẻ thoải mái trong biển ý chí, ta mới vừa bắt về một chút ý chí lực, ngươi liền chỉ lo ăn, mặc kệ sống chết hả?
"Cục lông!"
"A... Nha..."
Cục lông nhỏ trở mình, sau một khắc, nó giống như ý thức được cái gì, cấp tốc nói: "Không thể đi ra ngoài, ra nữa thì Đại Đại sẽ biết ta ở đây, sẽ đến lôi ta về nhà!"
"..."
Tô Vũ không nói gì.
Thật hay giả vậy?
"Đại Đại của ngươi không phải đang ngủ ở nhà các ngươi sao?"
Đây là do chính Cục lông nhỏ nói.
"Đại Đại sẽ tỉnh, ta cứ đi ra mãi, đi ra mãi thì Đại Đại sẽ biết, sẽ tới tìm ta, không thể đi ra ngoài!"
"..."
Gạt ta à?
Tô Vũ không quá chắc chắn, cái tên này đã từng nói Đại Đại của nó là Bán Hoàng, Bán Hoàng chỉ là tôn xưng, thế nhưng ít nhất cũng phải là vô địch, không phải vô địch thì gọi là Mao Bán Hoàng!
"Đại Đại của ngươi tới sẽ giết ta sao?"
"Không nha... Ngươi là Hương Hương!"
"Thế là sẽ ăn ta à?"
"Không ăn thịt ngươi, không nỡ!"
Đệt!
Nói nhảm, Đại Đại của cái tên này không phải là có thể ăn sách họa của mình chứ?
Được rồi, tốt nhất là không cho nó đi ra.
Sau một khắc, bên cạnh Tô Vũ xuất hiện một Ảnh phân thân.
Bảng danh sách cũng xuất hiện ở trên tay Ảnh phân thân.
Tìm ta đúng không?
Định vị ta đúng không?
Ta chấp các ngươi định vị!
Tô Vũ cấp tốc điều khiển Ảnh phân thân trốn chạy, chuẩn bị để Ảnh phân thân mang theo bảng danh sách mà chạy tứ tung.
...
Cùng lúc đó.
Thần văn trong tay Đạo Thành vờn quanh, bỗng nhiên, một viên thần văn nhỏ máu.
Lòng Đạo Thành hơi động, truyền âm cho Cửu Huyền: "Cẩn thận một chút, điềm đại hung!"
Cửu Huyền nhìn về phía Đạo Thành, truyền âm đáp lại: "Tô Vũ?"
"Không rõ! Cửu Huyền, nếu đêm nay không thể giết Tô Vũ thì sáng sớm ngày mai, ngươi và ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này! Đợi chút nữa nếu có mối nguy thì ngươi tránh sau lưng Thành Khải, đừng tách khỏi bọn họ..."
"Đạo Thành ca, hắn nguy hiểm như vậy sao?"
"Rất nguy hiểm! Dạng người này rất khó giết! Ma Đa Na là thế, Chiến Vô Song cũng vậy, Huyền Vô Cực cũng không khác gì... Trên Thiên bảng, không có bất kỳ ai là dễ dàng ngã xuống, dù cho ngã xuống thì cũng sẽ tóm lấy hàng loạt cường giả chết theo!"
Đây là sự thật, cũng là kinh nghiệm.
Vì để giết Tô Vũ, lúc này mới bao lâu thôi mà đã chết hai vị Sơn Hải và nhiều vị Lăng Vân.
Thực lực của Tô Vũ vẫn còn khá nhỏ yếu trên Thiên bảng, còn nếu muốn giết Ma Đa Na thì không chết mấy vị Nhật Nguyệt là không được.
Y vừa nghĩ tới Ma Đa Na, Cửu Huyền cũng nói: "Đạo Thành ca, có phải Ma Đa Na sẽ ra tay không? Hắn cũng ở trong thành mà!"
"Không, hẳn là hắn đang chờ đợi cơ duyên, trừ phi chúng ta quấy rầy đến hắn, bằng không tên kia sẽ không xuất thủ."
Đạo Thành trao đổi với nàng một hồi rồi không nói thêm gì nữa.
Cẩn thận sẽ không gây ra sai lầm lớn!
Hôm nay, bói toán đều là điềm dữ khiến cho y hết sức lo lắng, y đã nghĩ kỹ, đêm nay không thành thì ngày mai liền đi.
Phía trước, phi hạc lại lần nữa bay về một phương hướng.
...
Giờ phút này, Tô Vũ đang ở trong một gian cổ ốc, mở ra một tờ sách họa.
"Phá Sơn ngưu (Sơn Hải tam trọng):
Kỹ năng chủng tộc: Phá Sơn kích (dùng tinh huyết mở ra)
..."
Phá Sơn ngưu nhất tộc!
Tô Vũ mở ra giao diện về Sơn Hải của Phá Sơn ngưu nhất tộc, là mức Sơn Hải tam trọng, hắn không mở ra cấp mạnh hơn, hắn sẽ không chịu nổi.
Tinh huyết Sơn Hải tam trọng thế mà kém chút đã làm hắn no bạo!
Điều này đại biểu thân thể hắn còn chưa đủ để chịu áp lực nặng hơn.
"Sơn Hải tam trọng, khả năng là có lực lượng ba vạn khiếu!"
Hắn chỉ biết là Sơn Hải nhất trọng yếu nhất cũng có lực lượng vạn khiếu.
Cường giả Sơn Hải ngũ trọng ở Tiên Phong doanh có sức mạnh 5 vạn khiếu.
Sơn Hải thất trọng thấp nhất cũng phải đạt 10 vạn khiếu.
Sơn Hải tam trọng có lẽ sẽ có lực lượng ba vạn khiếu.
Tô Vũ nghĩ mà sợ, may mắn là mình không lớn mật đến mức dùng tinh huyết Sơn Hải tứ trọng, bằng không có lẽ hắn sẽ tiêu đời.
Không thể dùng tinh huyết cao cấp hơn!
Này đã là cực hạn!
Nếu không phải thân thể mới hoàn thành 17 đúc, có khi ngay cả tam trọng hắn đều không có cách nào sử dụng.
"Đáng tiếc, trong tay của ta còn có tinh huyết Nhật Nguyệt bát trọng!"
Tô Vũ tỏ vẻ tiếc nuối, đó là thứ mà Đại Hạ phủ tặng hắn, một bộ thi thể Thiên Nghệ Thần tộc hoàn chỉnh.
Nếu có thể dùng, hiện tại hắn thôn phệ một giọt rồi bùng nổ lực lượng Nhật Nguyệt bát trọng, vậy thì thật sự sẽ là thần cản giết thần, phật cản giết phật!
Thứ này mới là đòn sát thủ!
Thế nhưng, hiện tại hắn mà dùng thì chỉ có nước chết, không có gì khác.
...
Dùng xong tinh huyết, Tô Vũ đi ra khỏi cổ ốc.
Ảnh phân thân còn đang dẫn những tên kia chạy loạn trong thành.
Một giờ đồng hồ đã sắp trôi qua.
Tính toán một chút thì đại khái còn 20 phút đồng hồ.
"Lực bộc phát nháy mắt của Sơn Hải tam trọng..."
Tốc độ chưa đủ!
Tốc độ không đi đến mức Sơn Hải tam trọng, đây là nhược điểm, thế nhưng không có cách nào cả, hắn chỉ có thể có lực bộc phát đạt đến cực hạn.
Chủ yếu là trong đó có Thành Khải là Sơn Hải đỉnh phong, bằng không thì Tô Vũ sẽ chẳng cần lo lắng nhiều như vậy.
"Lực bộc phát Sơn Hải tam trọng, Khai Thiên đao hạ xuống... thủ tiêu một tên Sơn Hải hẳn không khó a?"
Huyền Khải nhất tộc còn có bốn vị Sơn Hải cảnh.
Thành Khải là Sơn Hải đỉnh phong, gã giáp bạc là Sơn Hải lục trọng, Đoạn Khải là Sơn Hải tam trọng và một vị Sơn Hải nhất trọng tên Đốt Khải.
Bộ tộc này có 6 vị Sơn Hải, mới chết hai mà thôi.
Ngoại trừ Thành Khải và giáp bạc thì hai tên còn lại hắn đều tự tin có thể thủ tiêu.
"Thân thể của ta rèn đúc vẫn quá thấp!"
Tô Vũ yên lặng chửi bậy một câu, dù cho là mấy ngày qua hắn liên tục rèn đúc thân thể nhưng vẫn cảm thấy quá chậm.
Lúc trước người nào gạt ta nói Đằng Không cảnh tới Chư Thiên chiến trường sẽ không có nguy hiểm gì nhỉ?
Tô Vũ đã quên những người khác tuyệt đối sẽ không giống như hắn, không có chuyện gì làm lại chạy tới cổ thành.
Cũng sẽ không đi Dục Hải bình nguyên!
Đằng Không cảnh nếu ở tại chiến khu đông bộ của Nhân tộc thì vẫn có thể sống khá thư thái.
Nơi này là địa bàn của cường giả, là căn cứ của thiên tài yêu nghiệt.
Há có thể không nguy hiểm sao?
"Lần này sẽ giết gã Sơn Hải tam trọng kia, gã cùng giai với ta, dưới tình huống bất ngờ nắm chắc giết được gã, then chốt nhất là phải chạy thế nào..."
Giết xong rồi chạy thế nào mới là nan đề.
Hắn là Sơn Hải tam trọng, giết Sơn Hải tam trọng thì không quá khó.
Chủ yếu là vấn đề đường lui.
"Không đột kích được Sơn Hải tam trọng thì giết Tiểu Tiên Nữ cũng được..."
"Chạy trốn..."
Tô Vũ không ngừng tính toán làm sao để thoát khỏi bàn tay Sơn Hải đỉnh phong.
"Cũng không cần quá lo lắng... dụ tên kia rời đi xa một chút là được, để Ảnh phân thân mang theo bảng danh sách ra dụ dỗ..."
Mà Tô Vũ lúc bấy giờ đang tìm một địa điểm để phục kích.
Hắn không định trốn ở trên không, mà là dưới mặt đất.
Tìm nhà cửa trong cổ thành để mai phục sau đó tung một đao thủ tiêu một vị cường giả, sau đó cấp tốc trốn vào trong hẻm nhỏ thì có thể nhanh chóng trốn chạy, điều kiện tiên quyết là gã Thành Khải kia nhất định phải cách xa hắn một chút.
Còn về Đạo Thành... Cũng thế, hắn chơi không lại, yêu nghiệt này từng giết Sơn Hải ngũ trọng, cực kỳ đáng sợ.
"Vậy liền giết gã Sơn Hải tam trọng trước, hy vọng thứ thiên địa ban thưởng cho ta tốt nhất là thứ giúp ta có thể mau chóng đúc thân thể, lần trước đạo kim quang kia kỳ thật không tồi, mạnh mẽ hơn Thiên Nguyên khí nhiều!"
Quyết định xong xuôi, Tô Vũ liền đi tìm một địa phương để mai phục.
Hắn cần nơi có nhiều phòng ốc, đường đi ngoằn ngoèo.
Tốt nhất, chỗ kia còn có Tử Linh nào đó cho mình ẩn trốn một chút.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.