"Đại yêu?"
Trịnh Bình ngoài ý muốn, ngươi có thể giết đại yêu gì cơ?
Ông không có điểm bảng nên thật sự không biết tình huống cụ thể.
Ông vội vàng chạy đến, vội vàng giết người, vội vàng định rời đi, ông còn phải cứu người nên không có thời gian đi quản những chuyện ngoài lề.
Giờ phút này nghe thấy Tô Vũ nói giết đại yêu, ông không quá để ý, Đằng Không cũng tốt, Lăng Vân cũng được, trừ phi là Thần Ma tinh huyết, nếu không, ông sẽ không bận tâm.
Ông vừa nghĩ tới đây, giáp sĩ Sơn Hải kia đã tỏ vẻ mặt dị dạng, tiện tay vung lên, thi thể ba đại yêu vừa mới bị lấy đi bị gã vứt xuống, thở dài nói: "Người Đại Hạ phủ có thể được miễn phí vào thành!"
Trực tiếp như vậy!
Đầu năm nay chính là ngang tàng sợ lỗ mãng, lỗ mãng sợ liều mạng!
Buồn thay Đại Hạ phủ chính là đám người không muốn mạng đó!
Tô Vũ nhún nhún vai, ta là người Đại Minh phủ... Được rồi, không cần giải thích, dù sao đừng tiện nghi cho bọn gia hỏa này là được.
Mà Trịnh Bình nhìn thoáng qua mấy đầu đại yêu kia rồi lại nhìn sang Tô Vũ, sau đó lại nhìn thi thể...
Nhìn tận bảy, tám lần!
Ông cảm thấy mình xuất hiện ảo giác!
Gặp Tô Vũ ở đây đã đủ khiến ông thấy ngoài ý muốn, có điều ông quá bận rộn, có chuyện phải làm nên cũng không định đoái hoài tới.
Kết quả... Đây là cái gì?
Ngươi giết ư?
"Sơn Hải?"
Ông cảm ứng một thi thể đại yêu trong đó, sau đó nhìn qua Tô Vũ, khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-toc-chi-kiep/1817779/chuong-1327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.