Lão đầu tử tráng hán bị thương rất nặng, toàn thân đều là vết máu, thế nhưng tâm tình không tệ, khó nhọc cất tiếng: "Không bỏ qua? Không bỏ qua kiểu gì hả? Tô Vũ ở đây ư? Mẹ nó, làm hại lão tử chạy mấy vòng, gặp phải thứ quá cứng rắn, chặt một ngày đều không chặt nổ được..."
"Thống lĩnh!"
Cường giả Sơn Hải đỉnh phong của Huyền Khải nhất tộc nhìn thấy bộ áo giáp rớt xuống đất thì quá sợ hãi, bi thiết la lên một tiếng, không nói hai lời đã kéo đám Huyền Khải nhất tộc khác vội vã vào thành!
Chạy trốn!
Mà hiện tại ở cửa thành, những sinh linh khác đều đã nhao nhao trốn chạy.
Duy chỉ có một vài giáp sĩ vẫn còn ở cửa thành thủ vệ.
Những sinh linh khác trốn vào thành, lấm lét đứng quan sát ở cửa, ai ai cũng ôm lòng sợ hãi.
Kẻ mặc áo giáp đã mất mạng kia là Nhật Nguyệt của Huyền Khải nhất tộc!
Trong thành, giáp sĩ Sơn Hải trước đó nói chuyện thấy rõ mặt tráng hán, nửa ngày sau mới ngập ngừng mở miệng: "Trịnh Bình?"
Trịnh Bình cười ha hả: "Là ta, còn nhận biết ta à?"
Trịnh Bình kiêu ngạo nhìn lướt một vòng, không thấy ai thì mới ngạc nhiên hỏi: "Tô Vũ đang ở đây sao? Sao hắn lại tới đây được? Ta chỉ biết có Thôi Lãng, Hoàng Đằng, còn Tô Vũ là chuyện gì?"
Dứt lời, ông lại nhìn về phía đám người trong thành, cười cười ngoắc tay, "Ra đây đi, ta sẽ chơi cùng các ngươi, để xem các ngươi không thể bỏ qua cho thiên tài tộc ta kiểu gì! Một đám rác rưởi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-toc-chi-kiep/1817778/chuong-1326.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.