Chương trước
Chương sau
Lão đầu tử tráng hán bị thương rất nặng, toàn thân đều là vết máu, thế nhưng tâm tình không tệ, khó nhọc cất tiếng: "Không bỏ qua? Không bỏ qua kiểu gì hả? Tô Vũ ở đây ư? Mẹ nó, làm hại lão tử chạy mấy vòng, gặp phải thứ quá cứng rắn, chặt một ngày đều không chặt nổ được..."
"Thống lĩnh!"
Cường giả Sơn Hải đỉnh phong của Huyền Khải nhất tộc nhìn thấy bộ áo giáp rớt xuống đất thì quá sợ hãi, bi thiết la lên một tiếng, không nói hai lời đã kéo đám Huyền Khải nhất tộc khác vội vã vào thành!
Chạy trốn!
Mà hiện tại ở cửa thành, những sinh linh khác đều đã nhao nhao trốn chạy.
Duy chỉ có một vài giáp sĩ vẫn còn ở cửa thành thủ vệ.
Những sinh linh khác trốn vào thành, lấm lét đứng quan sát ở cửa, ai ai cũng ôm lòng sợ hãi.
Kẻ mặc áo giáp đã mất mạng kia là Nhật Nguyệt của Huyền Khải nhất tộc!
Trong thành, giáp sĩ Sơn Hải trước đó nói chuyện thấy rõ mặt tráng hán, nửa ngày sau mới ngập ngừng mở miệng: "Trịnh Bình?"
Trịnh Bình cười ha hả: "Là ta, còn nhận biết ta à?"
Trịnh Bình kiêu ngạo nhìn lướt một vòng, không thấy ai thì mới ngạc nhiên hỏi: "Tô Vũ đang ở đây sao? Sao hắn lại tới đây được? Ta chỉ biết có Thôi Lãng, Hoàng Đằng, còn Tô Vũ là chuyện gì?"
Dứt lời, ông lại nhìn về phía đám người trong thành, cười cười ngoắc tay, "Ra đây đi, ta sẽ chơi cùng các ngươi, để xem các ngươi không thể bỏ qua cho thiên tài tộc ta kiểu gì! Một đám rác rưởi, chủng tộc phế vật lại dám phân cao thấp với Nhân tộc? Mẹ nó, quá càn rỡ!"
Thái độ của Trịnh Bình ngông cuồng vô cùng, lúc bấy giờ trông ông nào còn tư thái của Phủ trưởng, mà y hệt như một tên ác ôn hung dữ!
Một cước giẫm lên trên áo giáp, một tôn Nhật Nguyệt cảnh của Huyền Khải tộc đã mất mạng dưới tay ông.
Trịnh Bình giẫm cho đại địa rạn nứt, cười lạnh một tiếng, quát: "Một đám oắt con, không thu thập các ngươi thì lại tưởng Nhân tộc sợ các ngươi sao? Huyền Khải nhất tộc rất đáng gờm? Huyền Khải vương tốt nhất mau ra cổng mà xem, xem thống lĩnh của các ngươi phế vật như thế nào!"
Im ắng.
Giờ khắc này, vị cường giả Nhân tộc mới vào Nhật Nguyệt lại ở đây hoành hành bá đạo, không kiêng nể bất kỳ ai.
Trịnh Bình đạp áo giáp mấy cước, cười mắng: "Thật là cứng, mang về, ta muốn tìm người chế tạo, thứ đồ chơi này đúng là đồ tốt!"
Dứt lời, ông nhặt áo giáp vừa mới vứt xuống lên.
Ánh mắt ông hung ác nhìn thoáng qua những sinh linh trong thành, nhe răng cười, "Một đám oắt con, lần sau ở trước mặt người Đại Hạ phủ ta thì bớt lải nhải lại! Mấy năm không tới đây giết người, có phải các ngươi quên thống khổ rồi không? Còn có ngươi..."
Ông chỉ một ngón tay vào giáp sĩ Sơn Hải cảnh, "Bớt nói xấu Nhân tộc lại, quên năm đó đại quân Long Võ vệ ta giết tới Thiên Diệt thành thế nào, Phủ chủ phủ ta dùng một đao giết cho thành chủ các ngươi kêu cha gọi mẹ ra sao à?"
Trịnh Bình hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía phủ thành chủ trong cự thành cao lớn, quát lạnh: "Đại Hạ phủ ta vẫn còn có thể chiến! Chờ phủ ta diệt rồi hãy phách lối! Một ngày còn chưa diệt thì các ngươi chỉ là đám cháu trai, ta nói các ngươi lại có thể làm gì?"
Cháu trai!
Ông mắng rất khó nghe, nhưng cả tòa thành lớn lại vô cùng an tĩnh, không ai đáp lời.
Trịnh Bình cười lạnh, "Ỷ có cổ thành làm mai rùa mà lớn lối, tòa thành cổ này không phải là của các ngươi, một đám rối mà thôi, có tin Long Võ đại quân ta vây quanh Thiên Diệt thành, trừ phi cả một đời các ngươi co đầu rút cổ, bằng không thì bất kỳ ai dám bước ra ngoài đều bị giết sạch không? "
Sát khí ngút trời!
Trong thành cũng không phải không có Nhật Nguyệt, nhưng hiện tại, dù là mạnh hơn Trịnh Bình thì cũng không ai tùy tiện lên tiếng.
Long Võ vệ!
Trên Chư Thiên chiến trường, Long Võ vệ chính là quân đoàn giết chóc vô song, từng dưới sự dẫn đầu của Hạ Long Võ mà giết ra Đông Liệt cốc, giết vào Dục Hải bình nguyên, một đường giết tới mấy tòa cổ thành...
Thôi được rồi, tuy rằng kết quả địa quân lại không thể vào thành, chỉ mỗi Hạ Long Võ vào thành, ba ngày sau y ra khỏi thành thì mới mang binh rút lui.
Nhưng mà, hơn mười năm trước, Hạ Long Võ một đao kém chút đánh chết thành chủ Thiên Diệt, điểm này thì người biết đến không ít.
Bây giờ, Đại Hạ phủ đã giảm bớt chinh chiến.
Nhưng tất cả mọi người vẫn chưa quên năm đó Long Võ đại quân giết chóc kinh người thế nào, nhớ về Hạ Long Võ còn chưa vào vô địch đã được người đời an bài danh hiệu vô địch ra sao.
Tên thống lĩnh Sơn Hải bị chỉ thẳng mặt mà mắng lúc bấy giờ cũng không dám hé răng một lời.
Gã vờ như không nghe thấy.
Kỳ thật bọn họ không quá sợ, nhưng mà... Dù là cư dân cổ thành thì cũng không có khả năng cả một đời không ra khỏi thành, hiện tại chọc cho Đại Hạ phủ điên cuồng chiến tranh thì không cần thiết, cũng không nên đi trêu chọc.
Đúng lúc này, Tô Vũ lại hiện thân, hắn có chút ngoài ý muốn quan sát Trịnh Bình!
Ta đệt!
Trịnh Bình a!
Bá đạo như vậy?
Tại Đại Hạ phủ... Cảm giác ông ấy rất đáng thương, luôn bị Vạn Thiên Thánh khi dễ rất nhiều năm, nghe nói Triệu tướng quân cũng khi dễ ông, Hồ tổng quản cũng thế mà Kỷ Hồng thự trưởng cũng vậy, đương nhiên Hạ Hầu gia lại càng không ngoại lệ...
Không ít nồi đen đều là do ông gánh, chuyện lớn một chút thì sẽ do Hạ Hầu gia đích thân cõng.
Hai vị này đều là người chuyên cõng hộ oan ức.
Phủ trưởng Chiến Tranh học phủ!
Trước kia Tô Vũ đã từng gặp Trịnh Bình, cũng một phần vì Trịnh Vân Huy rất hay lảm nhảm về ông, nên ấn tượng trong đầu Tô Vũ chỉ cảm thấy vị này... rất thê lương. Đại Hạ phủ rõ ràng là lấy Chiến giả làm chủ, kết quả Chiến Tranh học phủ cơ hồ không có danh khí gì.
Văn Minh học phủ bởi vì Diệp Bá Thiên nên vạn tộc đều biết.
Nhưng hôm nay, tại Chư Thiên chiến trường, tại cổ thành thần bí này, hắn lại cảm nhận được Trịnh phủ trưởng rất bá đạo.
Trên người ông tuy mang thương nặng, nhưng ông đã tự tay chém giết một tôn Nhật Nguyệt của Huyền Khải nhất tộc, điều này rất đáng sợ!
Ngay cả bây giờ khi ông đang chặn cổng cổ thành mà mắng người, lại không ai dám ra mặt lên tiếng.
Bao gồm cả vị thành chủ Nhật Nguyệt cửu trọng kia, không biết là gã không phát hiện, hay là không để ý, dù sao gã không lên tiếng cũng chẳng hề xuất hiện.
Trịnh Bình không thèm để ý những chuyện này, ông kinh ngạc nhìn về phía Tô Vũ, trong đầu toàn là dấu chấm hỏi.
Không phải là Thôi Lãng sao?
Làm sao lại biến thành tiểu tử này?
"Ngươi là Tô Vũ thật à?"
Mẹ nó, chuyện gì chứ, ta không hiểu.
Thôi kệ, không cần hiểu, ông vội hỏi chính sự: "Hoàng Đằng và Ngô Kỳ đâu?"
"Giữa chừng đã tách ra, bọn họ chạy về hướng bên phải rồi!"
"Ồ!"
Trịnh Bình gật gật đầu, quan sát khắp người hắn một lượt, ngoài ý muốn nói: "Hình như ngươi không có chuyện gì?"
"Đúng vậy."
"Ồ... thế... Ta đi đây... tự ngươi trở về đi, ta còn có việc, ta phải đi cứu người, quân lệnh như núi, không nhiều lời với ngươi nữa. Nếu ngươi không có việc gì thì mau quay về, đi đường cẩn thận một chút, có mấy tên Nhật Nguyệt đang mai phục, tựa như là..."
Nói đến đây, ông thầm truyền âm: "Có lẽ là đám oắt con Tiên tộc đang tính kế, ngươi kiềm chế một chút, lão tử thật sự còn có việc, ngươi chết là chuyện của Đại Minh phủ, nhưng hai tiểu gia hỏa kia chết thì sẽ là trách nhiệm của ta..."
Tô Vũ không biết nói gì!
Ngài đúng là thẳng thắn.
Ta không còn là người Đại Hạ phủ, cho nên ta chết thì không quan hệ gì với ngài đúng không?
Lão đầu tử thật là thực tế, ngài quên Tịnh Nguyên quyết nhà ngài vẫn là do ta cho à, nhà ngài phát tài, ngài liền phủi sạch không nhớ tình cảm nữa sao?
Nghĩ đến đây, Tô Vũ vội bảo: "Trịnh gia gia, ta vừa mới giết mấy đầu đại yêu, ngài có muốn mang đi không? Bị tên kia xem như phí nhập môn mà lấy đi mất rồi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.