Chương trước
Chương sau
Sau mấy tiếng, sắc trời tối xuống.
Đêm tối giáng lâm.
Tô Vũ lại trở về.
Lần này, Tô Vũ không còn là Tô Vũ mà đã biến thành một vị nam tử trung niên, hắn nghênh ngang đi thẳng đến cổng thành chính.
Giáp sĩ thủ vệ cửa thành khác thấy thế thì nhìn thoáng qua, rất nhanh, vị nam tử Sơn Hải trước đó đã biến mất lại tới, quan sát Tô Vũ một lượt, mệt tâm nói: "Ta đâu có thu lệ phí vào thành của ngươi, cần gì phải làm vậy!"
"..."
Tô Vũ ngây người nhìn gã, giáp sĩ Sơn Hải nọ hơi bức xúc khi bản thân bị vũ nhục trí thông minh: "Nhân tộc đến cổ thành không nhiều, kẻ dám đi thẳng qua cổng chính hoặc là vì không hiểu, hoặc là tự tin vô cùng, hoặc là quá ngớ ngẩn... Ban ngày có người muốn đi cổng chính nhưng lại sợ người nhiều, sợ phiền phức, không dễ đi vào..."
Phía sau gã chẳng buồn nói tiếp.
Có phải ngươi cảm thấy tất cả mọi người đều là đồ ngớ ngẩn không hả?
Ban ngày ngươi không vô, ban đêm ngươi lại nghênh ngang muốn đến để vào bằng cổng chính, ngươi mà không phải Tô Vũ thì ta trồng cây chuối ăn cớt cho ngươi xem!
"..."
Tô Vũ mờ mịt đáp: "Huynh đài có ý gì?"
Gã giáp sĩ Sơn Hải không thèm để ý tới vẻ vờ vịt của hắn, thản nhiên nói: "Cổ thành không tham dự những chuyện này, không nhúng tay vào vạn tộc chi tranh, Nhân tộc cũng tốt, Thần Ma cũng được, ai cũng rất cường đại, cổ thành chỉ toàn là những kẻ muốn kéo dài hơi tàn, cầu sinh trong khe hẹp!"
"Giới vực chúng ta có vài nơi đã bị diệt, có nơi tự tan vỡ, không còn chốn để đi nên mới gia nhập cổ thành, chỉ cầu có một nơi có thể sinh tồn, không hi vọng liên quan đến tranh chấp của các chủng tộc. Ngươi có phải là Tô Vũ hay không đều được, ta chỉ nhắc nhở ngươi một câu, vào cổ thành thì dễ, muốn đi thì chưa hẳn đơn giản."
Tô Vũ thầm mắng!
Ta che giấu bị lộ rõ ràng như vậy sao?
Đầu năm nay, vì sao Chư Thiên chiến trường toàn là kẻ thông minh không vậy?
Là người có mắt thì đều có thể phát hiện ra thân phận của ta.
Không có đạo lý a!
Vị Sơn Hải nọ cũng lười nhiều lời, kẻ ngoại lai đến cổ thành quanh năm suốt tháng đều có rất nhiều.
Nhưng ban ngày Tô Vũ từ chối không đi theo Trịnh Bình, gã vừa nhìn liền biết gia hỏa này tặc tâm bất tử, cổ thành có lực hấp dẫn rất lớn đối với thiên tài.
Quả nhiên, trời vừa tối thì hắn lại mò tới.
Đây mà không phải Tô Vũ thì gã đi chết quách cho rồi.
Đích thật là một thiên tài!
Chính là loại cấp cao nhất!
Loại người như thế sẽ không từ bỏ bí ẩn về cổ thành.
Sơn Hải nam tử không buồn để ý tới chuyện hắn che giấu thân phận, đơn giản dặn dò: "Tiến vào cổ thành rồi thì tốt nhất là chỉ nên ở bên ngoài, mặt khác nếu tiến vào từ cổng chính, bình thường có thể ở lại chừng bảy ngày đến mười ngày, hết thời gian thì tốt nhất mau chóng rời đi!"
"Không rời đi thì sao?" Tô Vũ tò mò hỏi: "Không rời đi, các ngươi sẽ đuổi ta à?"
"Không."
Nam tử đạm mạc đáp: "Không rời đi thì phải trở thành cư dân cổ thành, nếu không... chờ ngày nào đó vận khí tốt, có người sẽ nhặt xác cho ngươi."
Chỉ đơn giản như vậy!
Không rời đi thì không rời đi thôi!
Tô Vũ ngoài ý muốn, tà môn như vậy sao?
"Rốt cuộc là vì sao tòa thành cổ kia lại nguy hiểm như thế?"
Nam tử không lên tiếng.
"Cơ duyên là cái gì?"
Gã vẫn không lên tiếng.
"Ta vào thành rồi có thể tùy ý đi lại không?"
"Có thể!"
Lần này, nam tử mở miệng đáp: "Chỉ cần không xông loạn, không quá ba ngày ngươi có thể tùy ý đi lại, không nên tiến vào nhà ở vòng trong để qua đêm là được."
Tô Vũ gật đầu, lại hỏi: "Vậy sự hiện hữu của các ngươi là vì cái gì?"
Hắn rất hiếu kì, sự tồn tại của những người này là vì ai, vì mục đích gì?
Nam tử trầm mặc một hồi, cuối cùng vẫn lên tiếng: "Duy trì trật tự cho cổ thành! Thanh lý thi thể, mặt khác, vì vạn tộc tu giả mà cung cấp một chỗ nghỉ, tòa thành cổ này chỉ là nơi nghỉ ngơi của những thiên tài như các ngươi, không nên ở lại quá lâu."
"Vậy thì vì sao Huyền Khải tộc lại có cường giả thường trú ở nơi đây?"
Điểm này, hắn cũng thấy kỳ quái.
Sơn Hải nam tử trầm ngâm một lúc mới đáp: "Bình thường cổ thành có cơ duyên, ai cũng ngấp nghé, nhưng chỉ sợ không mấy người có bản lĩnh kia! Các tộc như Huyền Khải tộc để mắt tới cơ duyên ở đây nhưng lại không có thực lực thu hoạch, chỉ có thể thường trú, muốn thăm dò quy luật của cổ thành."
Thì ra là thế!
"Vậy thành chủ Thiên Diệt thành là người trung lập ư?"
"..."
Lời này gã không có cách nào trả lời.
Sơn Hải nam tử không để ý tới hắn nữa.
Thành chủ là kẻ trung lập sao?
Ai mà biết được!
Tại Chư Thiên chiến trường, muốn tìm ra kẻ trung lập tuyệt đối thì quá khó khăn, nhiều ít gì cũng đều có chút khuynh hướng.
Tô Vũ lại hỏi: "Thiên Diệt thành chủ thuộc tộc nào?"
"Không biết!" Sơn Hải nam tử lạnh lùng hỏi ngược lại: "Ngươi có vào thành không?"
"Không phải, ta cần hỏi rõ ràng một chút, lỡ đâu sau khi ta đi vào, các ngươi vây giết ta thì sao?"
"Làm đúng quy củ của cổ thành, tự nhiên không ai dám giết ngươi!"
Nam tử lặp lại quy tắc: "Tại Thiên Diệt thành không nên động võ, không được phá hư bất luận vật gì, ba ngày sau rời đi, hết thảy bình an vô sự, nếu không thì phải tự gánh lấy hậu quả!"
"Vậy trở thành cư dân có lợi ích và bất lợi gì không?"
"Tự mình thử một chút thì biết!" Nam tử nghiền ngẫm nói một câu.
Ngươi muốn biết ư?
Vậy ngươi tự thử xem!
Tô Vũ thầm mắng một tiếng, ta ngu sao mà thử.
Ta muốn nhập thành!
Hắn đi về hướng cửa chính, tới gần mới phát hiện lối vào cửa thành có độ dốc, vừa đi lên trên con dốc nhỏ này, nguyên khí của Tô Vũ bộc phát, áp lực nặng nề khiến thân thể của hắn trầm xuống!
Phảng phất như có một ngọn núi lớn đang đè xuống người hắn!
Cách đó không xa, nam tử kia khoanh tay nhìn Tô Vũ, thản nhiên nói: "Ta ở chỗ này nhiều năm, thấy qua vô số thiên tài nhập môn, dù ta chưa đi qua nhưng ta biết, đi đủ 99 bước mới chính thức tiến vào thành."
"Phàm là kẻ nhập môn phần lớn đều có một ít thu hoạch, rất nhiều cường giả thiên tài cuối cùng cũng đã trở thành bá chủ vạn giới!"
"Nhân tộc ngươi có rất nhiều người từng đến, Diệp Bá Thiên, Hạ Long Võ, Chu Phá Long, Chu Phá Thiên, Chu Thiên Đạo, Tần Trấn, Ngưu Bách Đạo, Vạn Thiên Thánh..."
Gã liệt kê tên của rất nhiều người, sau đó nói với Tô Vũ: "Những người này hoặc là không vào được cửa chính, hoặc là chỉ thiếu chút nữa, nếu nói ai đi thoải mái nhất, ngươi đoán xem đó là ai?"
Tô Vũ bị áp lực cực lớn ép cho một bước đều không bước ra nổi, nhưng lúc này hắn vẫn còn thấy rất hiếu kì, nghe vậy liền thở dốc hỏi: "Ai?"
"Vạn Thiên Thánh."
"..."
Tô Vũ ngốc trệ, không có khả năng.
"Ngũ Đại thì sao?"
"Ông ta... Ông ta đi không nhanh bằng Vạn Thiên Thánh, có lẽ là ẩn giấu thực lực, có lẽ là thiên phú khác biệt."
Nói nhảm!
Thiên phú của Ngũ Đại mà không bằng Vạn Thiên Thánh?
Nói hươu nói vượn!
Trong mắt tất cả Văn Minh sư bao gồm cả Chiến giả, đương nhiên thiên phú của Ngũ Đại là tuyệt đỉnh, che phủ vạn giới, nếu không phải ông nhất định một lòng yêu cầu văn minh sư chứng đạo thì ông đã sớm trở thành vô địch.
Vạn Thiên Thánh... Đừng nói đùa, danh khí ông ấy không lớn, cũng chỉ có ở Đại Hạ phủ thì coi như danh khí không tồi mà thôi.
Nói thật thì tại Nhân cảnh, danh tiếng của ông còn không bằng Ngưu Bách Đạo.
Vị phủ trưởng đời thứ sáu của Đại Hạ Văn Minh học phủ này chênh lệch rất lớn so với Ngũ Đại.
Thấy thái độ không tin của Tô Vũ, thủ vệ Sơn Hải cũng không nhiều lời.
Đi nhanh chưa hẳn đại biểu cho cái gì.
Nhưng Nhân tộc Vạn Thiên Thánh thì gã nhớ rất rõ ràng.
Vả lại đối phương còn ở cổ thành 10 ngày mới rời đi, xem như là một trong mấy người ở lại đây với thời gian dài nhất.
Đương nhiên, khi đó Vạn Thiên Thánh cũng ở trên Liệp Thiên Bảng, ông từng tiến vào top mười của Thiên Bảng, về sau thì không có tin tức nữa, chờ qua tuổi ông bèn tự động rớt khỏi bảng danh sách.
Kẻ đến sau quá nhiều, không cần qua tuổi thì trong thời gian dài ngươi không có tiến bộ, lớn tuổi rồi, vậy dĩ nhiên cũng không còn được xem là thiên tài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.