Chương trước
Chương sau
Khóe miệng Triệu Thiên Binh chảy máu, nhưng ông chẳng buồn để ý, ông giơ tay gạt ngang, trong lòng thầm giật mình trước động tác của Tô Vũ. Cuối cùng thì ông đã hiểu, khó trách Triệu Lập lại muốn ông tới cứu Tô Vũ, thiên tài!
Đây là Khoách Thần quyết!
Không nghĩ ngay cả Khoách Thần quyết mà Tô Vũ cũng đã tu luyện đến mức độ này!
Nếu không có Khoách Thần quyết thì hẳn hắn đã sớm Đằng Không lâu rồi!
"Chu Bình Thăng, kiếp sau nhớ làm người tốt!"
Tô Vũ hừ lạnh một tiếng, một đao chém xuống!
Chu Bình Thăng bén nhọn kêu lên: "Ta nguyện vào huyết hỏa Ma giáo, cứu ta!"
"Đại nhân, xin cứu ta!"
Tô Vũ quát: "Ngươi thu nhận hắn thì chúng ta chính là tử thù!"
"..."
Trên không, Nhật Nguyệt Ma Thần hiển nhiên không thèm để ý, lạnh nhạt nói: "Thu phế vật vô dụng làm gì!"
"Ha ha ha!" Tô Vũ cười to, "Phế vật nhà ngươi ngay cả Ma tộc cũng không cần, ha ha ha, đi chết đi!"
Hắn điên cuồng cười to!
Mặt mũi Chu Bình Thăng tràn đầy tuyệt vọng!
Hắn không cam tâm, hắn còn có rất nhiều việc chưa làm, rất nhiều mộng tưởng chưa thể hoàn thành, rất nhiều đồ còn chưa lấy được, rất nhiều chỗ tốt vẫn không kịp hưởng thụ...
"Ngươi bức ta!"
Ầm ầm một tiếng!
Thân thể Chu Bình Thăng bạo liệt, sau một khắc, một viên ngọc châu hiện ra, cấp tốc trốn chạy!
"Uẩn thần châu!"
Có người kinh hô, đồ tốt thế này mà cũng có!
Những năm qua rốt cuộc Chu Bình Thăng đã mò được bao nhiêu chỗ tốt?
Sơn Hải thần phù có giá trị mấy vạn công huân.
Uẩn thần châu kia còn quý hơn!
Đây là bảo bối có khả năng bảo mệnh, dù cho không đến Sơn Hải, thân thể nổ tung, nhưng chỉ cần một vệt ý chí lực lưu lại thì vẫn có thể trốn chạy!
Vẫn có hi vọng sống sót!
"Phốc..."
Tô Vũ phun đầy máu tươi, bay ngược một đoạn, thân thể Chu Bình Thăng nổ tung, kém chút đã nổ cho hắn cũng trọng thương.
Mắt thấy uẩn thần châu muốn chạy trốn đến bên Kim Vũ Huy, Tô Vũ cắn răng, đột nhiên nuốt vào mấy giọt huyết dịch, bạo hống một tiếng, chém ra một đao!
Giờ khắc này, 180 thần khiếu đồng loạt mở ra!
Đừng quên, tinh huyết Ngũ hành chủng tộc có thể tạm thời mở thần khiếu, chẳng qua là bình thường Tô Vũ không nguyện ý mở ra mà thôi!
Hắn mở thần khiếu đầu tiên chính là thông qua thứ này, sau đó hắn hấp thu ý chí lực lại đi mở ra thêm thần khiếu!
Lúc bấy giờ, biển ý chí của Tô Vũ chấn động dữ dội, 180 thần khiếu trong nháy mắt tạo thành một vòng đại tuần hoàn, ý chí lực mạnh mẽ vô cùng tràn lan ra, thật sự có thể so với Lăng Vân!
Nói cách khác, Tô Vũ thật sự đã mở ra 180 thần khiếu, hắn tại giai đoạn dưỡng tính liền có thể so với Văn Minh sư Lăng Vân!
"Chém!"
Quát to một tiếng, ầm ầm vang dội, uẩn thần châu trực tiếp bị hắn chém nổ!
Oành!!!
Tiếng nổ mạnh vang lên, tiếng kêu thảm thiết cũng vang theo!
Chu Bình Thăng kêu thảm một tiếng, hư ảnh hiển hiện nhìn về phía Tô Vũ, giãy giụa điên cuồng, ầm ầm ầm, hư ảnh bắt đầu nổ tung!
"Tô Vũ... Ta làm quỷ cũng không tha cho ngươi..."
Chu Bình Thăng bị Tô Vũ chém chết!
Hắn không cam tâm!
"Hắn có thần cấp văn quyết... Không thể lưu hắn lại!"
Vào thời khắc sắp chết, Chu Bình Thăng cũng muốn kéo theo Tô Vũ xuống nước!
Thần cấp văn quyết, cơ sở văn quyết!
Tô Vũ nhất định phải chết!
Toàn bộ chư thiên vạn giới đều không có Thần cấp văn quyết!
Bịch một tiếng, Chu Bình Thăng triệt để nổ tung!
Nhưng chẳng ai quan tâm tới cái chết của hắn, bởi vì ánh mắt của tất cả mọi người đều kinh ngạc đổ dồn về phía Tô Vũ!
Có còn là người không?
Thần quyết?
Thật sao?
144 thần khiếu chính là Thiên giai đỉnh cấp văn quyết, 144 trở lên thì chính là thần quyết!
Tô Vũ vừa rồi đã mở hơn 144 thần khiếu sao?
"..."
Im ắng.
Dù cho là vị Nhật Nguyệt Ma Thần kia, hiện giờ cũng im lặng sững sờ nhìn về phía Tô Vũ.
Thần quyết!
Mà Tô Vũ lại vẫn là một mặt lạnh nhạt, nguyên khí bắt đầu sôi trào, ý chí lực bắt đầu sôi trào, thoải mái!
Giết Chu Bình Thăng rồi, quá thoải mái!
Lão Chu, chờ ngài đấy!
Ta mặc kệ!
Câu cá quá nhiều, hắn giết mấy tên Lăng Vân là đủ rồi, đằng sau không phải chuyện hắn có thể xen vào.
Hôm nay hắn đã bộc lộ ra quá nhiều thứ...
Nhưng kệ, bại lộ thì bại lộ!
Dẫu sao cũng đã bại lộ nhiều như vậy, hắn còn ngại lộ thêm một cái?
Ta muốn dùng tư thái vô địch để tiến vào Đại Minh phủ!
Ta muốn Đại Hạ phủ hối hận đến chết!
Đương nhiên, nếu Đại Minh phủ ngấp nghé thứ này thì hắn sẽ cho, cho xong thì tìm cơ hội chạy trốn!
Thiên hạ to lớn, còn không có chỗ cho hắn sinh tồn hay sao?
Thật sự không có, vậy thì hắn sẽ lên Chư Thiên chiến trường, đi tới vạn giới cầu sinh!
Chu Bình Thăng chết rồi.
Tô Vũ cũng rất vui vẻ.
Toàn bộ chiến trường cũng bị Tô Vũ làm cho đình trệ, cả đám Sơn Hải đều không còn tâm trí đâu chiến đấu nữa, bọn họ dồn dập nhìn về phía Tô Vũ, trong mắt tràn đầy rúng động!
Đây thật sự là học viên ư?
Không phải là lão yêu vô địch nào đó biến thành đấy chứ?
...
"Thần Quyết?"
Trên bầu trời, Huyết Hỏa Ma Thần trước đó không lên tiếng, hiện tại lại nhìn về phía Tô Vũ, chậm rãi nói: "Thần Quyết, Nguyên Quyết thì ta đã nghe nói qua, vạn giới hiển nhiên cũng có. Mà Văn Quyết... Cho dù có thì cũng chỉ là trong vài truyền thuyết được đề cập tới..."
Ma Thần nhìn chằm chằm Tô Vũ, ánh mắt hơi khác thường, "Công pháp mạnh mẽ hay không, kỳ thật nói trọng yếu thì rất trọng yếu, nói không trọng yếu thì cũng không tính quá trọng yếu! Bản tọa càng tò mò hơn, đây là do ngươi kế thừa hay là như thế nào mà có được?"
Nếu là kế thừa thì kế thừa từ di tích hay là cách thức nào khác?
Tỉ như... Một vị cường giả cực cường cực mạnh truyền xuống?
Mà nếu là kế thừa từ di tích, thế thì di tích kia cũng quá sức dọa người rồi!
Gã nhìn về phía vách núi, tròng mắt Nhật Nguyệt luân chuyển, là di tích này sao?
Trước đó gã cũng không quá để ý, dù sao Nhân tộc đã phát hiện ra rất nhiều di tích, đại bộ phận đều chỉ có thể khiến người ta ngừng bước ở Nhật Nguyệt, đối với gã mà nói, di tích Nhật Nguyệt không có tác dụng gì, nhưng nếu là di tích vô địch thì khác.
Giờ phút này, Huyết La Sát đã chạy tới bên cạnh Ma Thần, gã không đấu với Lão Thiên Mã và Sơn Linh nữa, gã cấp tốc truyền âm: "Giáo chủ, cẩn thận đêm dài lắm mộng!"
Mau giết người!
Giết sạch những người ở đây, mang Tô Vũ đi, về phần di tích thì tạm thời cũng không cần mở ra, tìm một cơ hội lại tới mở là được, hoặc là hôm nay kiếm bộn liền chạy.
Ma Thần không để ý tới gã, ánh mắt Ma Thần đầu tiên là rơi vào trên người Tô Vũ, rất nhanh lại nhìn về phía Kỷ Tiểu Mộng và Lý Mẫn Du.
Trên mặt gã lộ ra nụ cười nhàn nhạt: "Lam Thiên và Kỷ Hồng?"
Hai vị này cũng có lạc thú nhỉ!
Gã không nói nhảm, giương tay vồ một cái, tóm lấy Kỷ Tiểu Mộng, tốc độ của Ma Thần cực nhanh, ầm ầm một tiếng, trên thân Kỷ Tiểu Mộng bộc phát ra lực lượng ý chí cường đại, nhưng đối với bàn tay này thì vẫn không trở ngại chút nào.
Ý chí lực ấy đối phó với Sơn Hải thì còn được, đối phó với Nhật Nguyệt ngũ trọng như gã thì khoảng cách quá xa.
Bàn tay lớn che trời!
Cỗ ý chí lực trên người nàng giống như thăm dò vào trong hư không, một lát sau, trong hư không truyền đến tiếng kêu than.
Bịch một tiếng, hư không nổ tung!
"Kỷ Hồng..."
Ma Thần thì thào một tiếng, cười khẽ, "Cần phải đi mau, Kỷ Hồng đã nhận ra!"
Lam Thiên cũng đã nhận ra!
Nơi này có thần niệm phụ thể của hai vị Nhật Nguyệt, Ma Thần cũng mặc kệ bọn hắn có mục đích như thế nào, bản tôn của họ hẳn là vẫn cách Tinh Lạc sơn rất xa.
Gã cào nát thần niệm hộ thể của Kỷ Tiểu Mộng, sau một khắc, gã mặc kệ Kỷ Tiểu Mộng cùng Lý Mẫn Du, vứt nhục thể của cả hai qua một bên, không định giết, dù sao thì hai người bọn họ vẫn còn hữu dụng.
Dứt lời, một tay gã che trời, chộp tới hướng Kim Vũ Huy cùng Triệu Thiên Binh!
Giết hai vị Nhật Nguyệt đã rồi lại nói!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.