"Lão sư, để ta ra ngoài mua một ít..."
Tô Vũ tính toán một thoáng, dứt khoát tới cửa hàng bên dưới ký túc xá mua mấy chục thùng mì tôm ôm về, đỡ cho Bạch Phong khỏi chết đói ở đây.
Bạch Phong khoát khoát tay, hữu khí vô lực nói: "Được rồi, không ăn, đợi chút nữa ta vẫn phải xuống phòng thí nghiệm tiếp tục làm việc. Đồ đệ ngoan, hiện tại chúng ta thực sự hết tiền rồi, gần nhất ta bận quá, hay là ngươi nghĩ biện pháp kiếm điểm công huân đi?"
"..."
Tô Vũ ngốc trệ nhìn đối phương!
Ngươi là lão sư a!
Ngươi là Đằng Không a!
Ta chỉ là Khai Nguyên, ngươi lại muốn ta đi kiếm tiền nuôi ngươi, ngươi nghĩ như thế nào vậy?
Bạch Phong ho nhẹ một tiếng, húng hắng nói: "Đừng nhìn ta như vậy, ngươi không phải có dãy số kia sao? Mau gọi điện thoại qua đi, nói là chúng ta sắp chết đói rồi, mượn đối phương một ít điểm công huân, người nọ chắc chắn sẽ không từ chối đâu."
Tô Vũ nhịn không được, hiếu kỳ hỏi: "Lão sư, chủ nhân của dãy số đó là ai vậy?"
"Ngươi không biết?"
"Cũng đúng..." Bạch Phong vò vò mái tóc như tổ quạ, thuận miệng đáp: "Ngươi phải gọi bà ấy là sư nương, cũng có thể gọi là ‘tổ sư bá nương’? Hừm, nên xưng hô như vậy có đúng không nhỉ?"
Ánh mắt của anh đảo một vòng, xem ra mối quan hệ giữa Liễu sư bá và Tô Vũ bị loạn rồi.
Tô Vũ không quan tâm tới vấn đề xưng hô lắm, hắn để ý chuyện khác, nghe Bạch Phong nói thế, sắc mặt Tô Vũ ngốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-toc-chi-kiep/1816703/chuong-251.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.