Bạch Phong thở dài: "Học phủ của chúng ta cũng không phải là học phủ duy nhất trên toàn bộ Đại Hạ phủ, còn có Cửu Thiên học phủ cũng như các Văn Minh học phủ khác, vả lại trong quân cũng có Văn Minh sư, ngươi nói, cuối cùng phân đến chúng ta bên này có thể có nhiều nổi sao?"
Qua nhiều năm như thế, có thể nhận được 10 chuôi địa giai văn binh cũng đã là không tệ rồi.
Bạch Phong lại nói tiếp: "Vả lại thứ như văn binh chính là sản phẩm đặc thù, nó không phải chế thức, cũng chẳng thể truyền thừa..."
“Vì sao lại như vậy?” Tô Vũ hiếu kỳ hỏi.
Bạch Phong không khỏi thở dài, đưa tay xoa xoa thái dương, giải thích cho Tô Vũ hiểu: "Ngươi suy nghĩ một chút đi, thần văn của mọi người đều không giống nhau, làm sao có thể truyền thừa? Cho nên kỳ thật ở Tàng Bảo các vẫn còn bảo quản một ít địa giai văn binh, đó đều là binh khí của các cường giả trước đây từng dùng, hiện tại bọn họ mất rồi thì sẽ đưa về cho Tàng Bảo các phụ trách, tuy nghe thì có vẻ đáng tiếc, nhưng mấu chốt là người khác không có cách nào sử dụng!"
"Nếu phải dùng vũ khí của người khác thì địa giai còn không thuận tay bằng dùng huyền giai!"
Tô Vũ gật đầu, giờ khắc này, cuối cùng hắn cũng hiểu rõ địa giai văn binh trân quý cỡ nào.
Toàn bộ Văn Minh học phủ cũng không tới 10 vị Các lão mới có thứ này.
"Lão sư, sư tổ có không?" Tô Vũ tò mò hỏi.
"Có!" Bạch Phong gật đầu, đắc ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-toc-chi-kiep/1816704/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.