Triệu Lập khẽ vẫy tay, thanh chủy thủ liền bay ngược trở về chỗ ông, sau một khắc, nó lại lần nữa biến mất, Triệu Lập thở hắt ra, đoạn quay đầu nhìn về phía những người khác, hất hàm đuổi khách: "Các ngươi còn chưa đi à, chờ ta mời các ngươi ăn cơm hay gì?"
Mấy lão nhân im lặng không đáp trả, cũng không ở lại lâu, lần lượt đứng lên cáo từ rời đi.
Vài vị học viên tuổi trẻ khác len lén nhìn về phía Tô Vũ, có chút hiếu kỳ, có chút ghen ghét.
Tô Vũ cũng chuẩn bị rời khỏi, kết quả Triệu Lập lại phất tay bảo hắn đợi một chút.
Tô Vũ hơi tò mò, không lẽ lão gia tử muốn lưu mình lại mời cơm sao?
Triệu Lập dĩ nhiên không có ý tứ đó, đợi mọi người đi hết, ông mới tiện tay ném qua cho Tô Vũ một thanh đao đen kịt, rất nhỏ, trông như thanh đao đồ chơi, tùy ý nói: "Lần trước không phải đã nói rồi sao? Đưa ngươi một thanh binh khí, tự ngươi mang bỏ vào trong hồ ở phòng Loại bỏ để uẩn dưỡng nó, hiện tại ngươi chưa cần phải dùng đến, chờ sau này tới thời điểm thích hợp hãy lấy ra sử dụng."
"Đây là... Văn binh phôi?"
Tô Vũ vuốt ve thanh đao nhỏ, thử đưa tay sờ nắn nó, nào ngờ thanh đao đen kịt kia lại hệt như vắt mì, bóp một phát, thế mà nó mềm nhũn ra.
Tô Vũ ngây ngẩn cả người.
Đây là binh khí?
"Văn binh cũng không phải võ binh, trước đó ta nói gì ngươi không nghe thấy sao?" Triệu Lập nhíu mày nhắc lại: "Đây là Hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-toc-chi-kiep/1816702/chuong-250.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.