Chương trước
Chương sau
Không thể bỏ được!
Thái hậu nhìn quạt Dược Quyên, lòng đau đến hốc mắt cũng đỏ, bà không nỡ.
Nhưng không lâu sau, cánh tay bà lại lâm râm ngứa.
Nhớ tới lời Hoàng thái y dặn, bà chỉ có thể chịu đau lòng: “Người đâu, mang cái này… mang cái này…”
Do dự mãi, cuối cùng bà cũng nói ra được: “Người đâu, mang cái này để vào trong ngăn tủ, khóa lại đi!”
Màn đêm nhanh chóng buông xuống, Thái hậu mệt mỏi tựa lưng lên giường, nhìn ngăn tủ khóa chặt, lòng đau như cắt, vô cùng đau khổ.
Ban đêm, đối với bà mà nói chính là ác mộng cả đời này không thoát ra được.
Đêm đã khuya, Hoàng thái y lại lén đến Tần vương phủ, nghe ông ta nói đến chuyện ở Càn Khôn cung hôm nay, Hàn Vân Tịch cười ha hả, ở bên cạnh Triệu ma ma với Sở Tây Phong cũng đều vui vẻ theo.
Những gì hôm nay Hoàng thái y nói ở Càn Khôn cung đểu là do Hàn Vân Tịch dặn dò.
Ngày đầu tiên tiến cung cứu Cố Bắc Nguyệt, Hàn Vân Tịch đã hạ độc với Thái hậu, một loại độc tên là độc Thiền Hương.
Loại độc này chỉ phát huy tác dụng khi xuất hiện khi kết hợp với mùi trên quạt Dược Quyên, ban ngày độc tính rất thấp, chỉ khiến thân thế hơi ngứa, nhưng đến đêm sẽ tác dụng đến da đầu, gây ngứa da đầu khó mà nhịn được.
Độc Thiền Hương là độc hiếm thấy, mà quạt Dược Quyên cũng là dược liệu hiếm có, có ít người biết được, hai thứ kết hợp với nhau sẽ trúng độc thì lại càng ít người biết.
Hàn Vân Tịch đoán rằng chuyện này vừa xảy ra Thái hậu sẽ nghi ngờ đến nàng, sẽ nghi ngờ là trúng độc.
Nàng thừa tự tin rằng độc sư mà Thái hậu mời đến cũng không kiểm tra được Thiền Hương.
Độc sư thái hậu tìm đến không giải quyết được vấn đề này, chỉ có thể lại quay trở về tìm người của thái y viện, mà ngoại trừ Cố Bắc Nguyệt, thì y thuật của Hoàng thái y là cao nhất.
Vì thế, Hàn Vân Tịch đã dặn dò trước với Hoàng thái y là phải ứng phó ra sao.
“Vương phi nương nương, chiêu này rất tuyệt! Lão nô bội phục! Bội phục đấy!” Triệu ma ma ở trong cung hầu hạ bao năm, chưa thấy ai có thể đùa như vậy. Trước đó sao bà lại không phát hiện ra Vương phi nương nương là người xấu tính như vậy?
“Sảng khoái! Ha ha, Vương phi nương nương, theo thuộc hạ thấy Thái hậu nương nương chắc chắn sẽ không nhịn được mà lại lấy quạt Dược Quyên ra!” Sở Tây Phong cười nói.
Tượng tượng một chút đến cảnh Thái hậu nương nương không ngủ được lại không dám lấy quạt Dược Quyên ra, tình thế khó xử, vẻ mặt thống khổ này thật khiến tâm trạng vui vẻ.
Hàn Vân Tịch quay đầu nhìn Cố Bắc Nguyệt vẫn còn đang hôn mê nói: “Cố Bắc Nguyệt, ta đã báo thù thay ngươi, khi nào ngươi mới có thể tỉnh lại?”
Hàn Vân Tịch nói như vậy, mọi người đều yên lặng.
Mặc dù chơi Thái hậu một vố đau như vậy rất vui, nhưng mà, Cố Bắc Nguyệt vẫn chưa tỉnh lại, Hàn Vân Tịch không tài nào vui vẻ thực sự.
“Ta lại bắt mạch xem.” Hoàng thái y bình tĩnh nói.
Ai ngờ, ông ấy còn chưa ngồi xuống, thú nhỏ cuộn người bên cánh tay Cố Bắc Nguyệt đã kêu ầm lên “Chi chi.”
Nó vừa kêu, vừa chỉ vào cánh tay trái Cố Bắc Nguyệt, Hàn Vân Tịch nhìn lại, thấy ngón tay bên tay trái của Cố Bắc Nguyệt đang động đậy.
“Hắn cử động kìa! Cử động! Hoàng thái y, sắp cử động… không không, nhanh xem!” Hàn Vân Tịch vui vẻ đến nỗi không thể nói mạch lạc.
Hoàng thái y cũng rất vui mừng, ông ta nhìn thoáng qua, chắc chắn ngón tay Cố Bắc Nguyệt đang động đậy, ông ta vội lật mí mắt Cố Bắc Nguyệt kiểm tra.
Vui vẻ nhất phải nói đến thú nhỏ, nó lập tức nhảy đến bên mặt Cố Bắc Nguyệt, dùng móng vuốt cùng bộ lông xù không ngừng cào cào, hi vọng có thể đánh thức người ta dậy.
Hoàng thái y nhanh chóng quyết định lấy kim châm: “Vương phi nương nương, mọi người tránh đi một chút, hạ quan châm cứu một lúc, thì sẽ không có chuyện gì lớn.”
Hàn Vân Tịch không cần thiết bỏ đi, thật ra nàng muốn nói, cánh tay của người đàn ông cũng không có gì, cho dù là có gì nàng cũng không để ý, dù sao nàng cũng thấy nhiều rồi.
Đáng tiếc, nghĩ đến nam chủ nhân của phủ đệ này, nàng chỉ có thể yên lặng đi ra cùng với Triệu ma ma.
Vừa ra khỏi cửa, Triệu ma ma liền vội nói: “Vương phi nương nương, lão nô có chuyện không biết có nên nói hay không?”
Hàn Vân Tịch chuẩn bị tâm lí trước, từ trước đến giờ Triệu ma ma luôn nói thẳng với nàng, chỉ có nói với Long Phi Dạ mới thận trọng như vậy, sao hôm nay lại như thế?
Thấy biểu cảm của Vương phi nương nương, Triệu ma ma cũng không biết phải làm sao: “Vương phi nương nương, vậy lão nô nói thẳng, Cố thái y tỉnh rồi, thì đưa hắn đi đi thôi?”
Hàn Vân Tịch không nói chuyện, vẫn nhíu mày nhìn chằm chằm Triệu ma ma.
Triệu ma ma cảm thấy mình không nói sai điều gì, thế nhưng mà, cứ bị nhìn chằm chằm cũng chột dạ, bà ấp úng nói: “Vương phi nương nương, chuyện bây giờ, nếu không may bị truyền đi, sẽ không tốt đối với Cố thái y, dù sao Cố thái y cũng là người hầu trong cung.”
Hàn Vân Tịch không nhịn được trợn tròn mắt: “Nếu trong cung không biết quan hệ của ta với hắn, thì có thể biến hắn thành cái bộ dạng này không?”
Cũng không biết Triệu ma ma kiêng dè chuyện gì, quan hệ tốt đẹp giữa nàng và Cố Bắc Nguyệt thì mọi người đề biết rồi.
Triệu ma ma cũng muốn trợn mắt đấy, nữ chủ từ này xem ra rất thông minh, nhưng không biết tại sao cứ thường xuyên làm những chuyện hồ đồ như vậy.
Nàng đã giữ Cố Bắc Nguyệt lại rất lâu ngày rồi, không sợ Tần vương không vui hay sao?
Nếu như là chuyện khác, Triệu ma ma đã nói thẳng từ lâu, nhưng chuyện này hết lần này đến lần khác liên lụy đến Tần vương điện hạ, bà cũng không thể nói thẳng, Tần vương điện hạ sẽ tức giận, điều này sẽ lộ ra rằng chủ nhân nhà bà rất không có phong thái.
Ngộ nhỡ, Tần vương điện hạ biết bà nói như thế, sẽ nghĩ thế nào đây?
Hàn Vân Tịch kệ không để ý Triệu ma ma, ngồi thẳng trên thềm đá chờ, Triệu ma ma rối rắm nên nói thế nào.
Lúc này, trong phòng Sở Tây Phong đã giúp cởi áo Cố Thất Nguyệt ra, Hoàng thái y đang châm cứu.
Sở Tây Phong đã xem thử mạch tay của Cố Bắc Nguyệt, cũng không thấy có dấu hiệu có võ công, lúc này, quần áo của Cố Bắc Nguyệt đã được cởi ra, Sở Tây Phong nhân lúc Hoàng thái y không để ý, đã chạm vào mấy huyệt đạo của Cố Bắc Nguyệt, nhưng mà vẫn có kết kuận như vậy, Cố Bắc Nguyệt không biết võ công.
Đến cuối cùng Sở Tây Phong vẫn không biết tại sao Tần Vương chú ý đến Cố Bắc Nguyệt, nhưng Tần vương sẽ không nhìn sai người đâu!
Sao Cố Bắc Nguyệt có thể không biết võ công được?
Sở Tây Phong nghĩ mãi vẫn không biết phải làm sao, lại thử lại mấy lần, nhưng vẫn là kết quả như vậy. Xem ra hắn chỉ có thể bẩm báo chi tiết với Tần vương.
Không lâu sau, Hoàng thái y dừng châm cứu, Cố Bắc Nguyệt vẫn chưa tỉnh lại.
Hàn Vân Tịch vào xem, vô cùng thất vọng, còn nghĩ rằng hắn sẽ tỉnh ngay.
“Sao rồi?” Nàng lo lắng hỏi.
“Vương phi nương nương đừng vội, chậm nhất là buổi sáng ngày mai, Cố thái y nhất định sẽ tỉnh lại.” Hoàng thái y rất chắc chắn.
Hàn Vân Tịch lén thở ra một hơi, yên tâm rồi!
Từ khi nàng và Cố Bắc Nguyệt quen biết nhau ở phủ tướng quân đến nay, Cố Bắc Nguyệt vẫn luôn giúp nàng, vẫn luôn bị nàng làm liên lụy, nếu như lần này Cố Bắc Nguyệt xảy ra chuyện gì, nàng sẽ ấy náy đến chết.
Thú nhỏ không hiểu Hoàng thái y nói gì, thấy Cố Bắc Nguyệt không tỉnh lại, nó lập tức nhảy đến bên người Hàn Vân Tịch, dao động không yên: “Chi chi chi” kêu lên không ngừng.
“Đồ ngốc, sẽ không có chuyện gì! Ngày mai sẽ tỉnh lại.” Hàn Vân Tịch cười nói.
Vật nhỏ thấy Hàn Vân Tịch cười, giống như cũng hiểu, nó hung phấn nhảy lên cao, từ trên cao lộn nhào xuống, vừa rơi xuống giường nó lại lập tức đến bên Cố Bắc Nguyệt cọ qua cọ lại, rất giống đang làm nũng.
Hoàng thái y có chút sửng sốt, rất lấy làm lạ rốt cục con sóc này là bảo bối gì, nhưng ông ta hiểu được, ở Tần vương phủ không nên hỏi nhiều thứ kì diệu.
Chắc chắn rằng Cố Bắc Nguyệt có thể tỉnh lại, cả người Hàn Vân Tịch đều thoải mái nhiều. Hơn nữa nàng không chú ý đến việc nghỉ ngơi, cũng không để ý đến lời Triệu ma ma thuyết phục, trong đêm đến kho thuốc của Hàn gia để tìm thuốc.
Sở Tây Phong chỉ có thể đi theo một tấc không rời.
Từ trong kho thuốc Hàn gia Hàn Vân Tịch tìm ra không ít loại thuốc bổ tốt, rất phù hợp để bồi bổ khi thân thể yếu, nàng cầm bọc lớn nhất ném cho Sở Tây Phong.
Cũng không biết Sở Tây Phong có phải chịu ảnh hưởng của Triệu ma ma không, hắn càng nhìn càng không vui, trên đường hồi phủ, hắn không nhịn được là lầm bầm một câu: “Vương phi, dược liệu tốt như vậy sao không giữ lại cho mình?”
“Ta cũng không cần.” Hàn Vân Tịch thuận miệng trả lời.
“Có lẽ Tần vương điện hạ cần.” Sở Tây Phong nói thêm.
Ai biết rằng, Hàn Vân Tịch vui vẻ, thấp giọng: “Ta đã để lại cho chàng những thứ rất tốt.”
Sở Tây Phong không biết phải làm sao, không nói gì mà đi xuống.
“Sở Tây Phong, tối nay ngươi phải trông coi cho kĩ, nhỡ Cố thái y tỉnh lại trong đêm, nhất định phải tới báo cho ta biết!” Hàn Vân Tịch cẩn thận dặn dò.
Bệnh của Cố Bắc Nguyệt quá nặng, nàng không thể không cẩn thận.
“Thuộc hạ đã biết.” Sở Tây Phong không yên lòng trả lời.
Lúc này, xe ngựa chậm rãi đi ngang qua cửa sau phủ Mục tướng quân, Hàn Vân Tịch chỉ vô tình nhìn qua, nhưng lại thấy âm thanh quen thuộc từ phía sau cửa truyền đến.
“Thái tử và Mục Thanh Vũ?” Hàn Vân Tịch kinh ngạc.
Sở Tây Phong vội quay lưng đi, không để bọn hắn phát hiện ra.
Xe ngựa đi xa, Hàn Vân Tịch lại hỏi: “Sở Tây Phong, vừa rồi ta không nhìn nhầm chứ?”
“Đúng là bọn họ, lạ thật!” Sở Tây Phong cũng kinh ngạc.
Trước đó đều truyền rộng rãi rằng phủ Mục tướng quân là thế lực của Nhị hoàng từ, mà trên thọ yến của Thái hậu Mục tướng quân biểu hiện rất rõ tư tưởng trung lập. Không quan tâm Mục tướng quân hướng về Nhị hoàng từ, hay là trung lập, nhưng rất không có khả năng Mục Thanh Vũ cùng phe với Thái tử.
Qua nửa đêm, Thái tử còn đi ra từ cửa sau của Mục gia, là có chuyện gì?
“Vương phi nương nương, có phải là chuyện quân sự không?” Sở Tây Phong suy đoán, còn mấy ngày nữa, Sở Tây Phong phải giao quân lương và lương thảo cho Thiên Huy Hoàng đế.
“Chuyện đó thì không thể nào!” Hàn Vân Tịch ngay tức khắc phủ định.
Ngày ấy Mục Thanh Vũ đến cửa xin nàng gặp Long Phi Dạ, Long Phi Dạ đã chỉ ra những điểm quan trọng của chuyện này.
Lương thực và bạc và quốc khố xuất ra ngoài để giúp nạn dân bị thiên tai hầu hết đã bị phủ quốc cữu tham ô, đáng ra Mục Thanh Vũ oán hận nhất là phủ quốc cữu, mà Thái từ và phủ quốc cữu chẳng phải là người một nhà hay sao?
Giữa hai người này cuối cùng là có chuyện gì? Hàn Vân Tịch nghĩ mãi mà không ra.
Những có một điểm Hàn Vân Tịch hiểu rõ, một khi Mộc Thanh Vũ cấu kết với Thái tử, vậy thì trên tay Thái tử sẽ có thêm một tấm vương bài.
Khi Thiên Huy Hoàng đế và Long Phi Dạ tranh đấu, chắc chắn là Thái tử sẽ đứng về phía Thiên Huy Hoàng đế.
Khi Hàn Vân Tịch và Sở Tây Phong trở lại phủ, trời đã gần sáng.
Triệu ma ma đích thân giữ cửa lớn để đợi, thấy Vương phi đã trở về, bà vội tới nghênh đón: “Vương phi nương nương, mệt mỏi cả đêm. Mau mau về nghỉ ngơi đi.”
“Cố Bắc Nguyệt thế nào rồi? Đã cử động chưa?” Hàn Vân Tịch lo lắng hỏi.
“Cử động rồi cử động rồi, thú nhỏ đang trông, có chuyển biến gì, nó đều biết. Vương phi nương nương cứ yên tâm đi.” Triệu ma ma chỉ có một mục đích, là đưa Vương phi về Vân Nhàn các đi ngủ.
Đáng tiếc là, trong lòng Hàn Vân Tịch đều là sự chú ý đến việc Cố Bắc Nguyệt hôn mê chưa tỉnh: “Trời sáng rồi, không ngủ nữa.”
Lần này, Triệu ma ma nổi giận, nói: “Vương phi nương nương, người cứ muốn làm như thế thì điện hạ sẽ không vui đâu.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.