Chương trước
Chương sau
Triệu ma ma nói, nếu nàng còn như vậy, Tần vương điện hạ sẽ tức giận.
Tại sao Tần vương điện hạ lại tức giận nhỉ?
Hàn Vân Tịch cảm thấy hơi giật mình, nếu như nàng còn nghe không hiểu ý của Triệu ma ma, vậy thì đây tuyệt đối là hành vi làm ra vẻ.
Từ xưa đến nay thì nữ nhân bao giờ cũng nhạy cảm với chuyện tình yêu hơn là nam nhân, huống chi lại là một nữ nhân thông minh như Hàn Vân Tịch chứ?
Nàng biết Triệu ma ma đang nói gì! Thế nhưng, trong lòng nàng lại không chắc chắn.
Nàng chớp đôi mắt sáng ngời như làn thu thủy của mình, nhìn chằm chằm vào Triệu ma ma, không nói lời nào.
Cho rằng nữ chủ nhân không hiểu, vì lo lắng nên Triệu ma ma lại thở dài một tiếng thật sâu, nghiêm túc khuyên bảo: “Vương phi nương nương, dù sao thì nam nữ có khác, hơn nữa tôn ti lại khác biệt, Tần vương điện hạ không ở trong phủ, người lại để một nam nhân ở trong phủ nhiều ngày như vậy, còn tự mình chăm sóc, như vậy thì không thích hợp đâu! Lỡ như chuyện này bị truyền ra ngoài thì danh dự của Cố thái y, của người và điện hạ đều sẽ bị tổn hại!”
Ai ngờ, Hàn Vân Tịch lại mang vẻ mặt mất mát: “Chỉ có như vậy thôi sao?”
Thì ra ý của Triệu ma ma là ý này, nàng còn tưởng là...
Triệu ma ma bối rối: "Như vậy đã rất nghiêm trọng, người còn muốn thế nào nữa?"
Hai tay Hàn Vân Tịch chà vào góc áo của mình, nói thầm: “Ta còn tưởng rằng hắn sẽ tức giận là vì...”
“Là vì để ý đó!” Triệu ma ma cũng thua với nữ chủ nhân luôn rồi, một người thông minh như vậy, tại sao cứ mơ hồ trong chuyện tình cảm chứ?
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của Hàn Vân Tịch lập tức sáng bừng lên, thì ra, ý của Triệu ma ma chính là ý mà nàng đã nghĩ.
Nàng nhìn Triệu ma ma, nhìn một chút, cũng không biết đã nghĩ đến điều gì, đột nhiên nở nụ cười.
“Vương phi nương nương, người... không sao chứ?" Triệu ma ma bị hù dọa rồi.
Hàn Vân Tịch bật cười: “Vẫn còn khỏe lắm! Cứ để Cố thái y ở trong phủ dưỡng bệnh, khi hắn khỏi hẳn thì hẵng để hắn đi.”
Nàng nói xong, vòng qua người Triệu ma ma đang đứng cản đường, vui vẻ bước về phía phòng khách.
“Trúng tà hay sao? Cái gì với cái gì chứ?”
Triệu ma ma không hiểu gì cả, vội vã đuổi theo: “Vương phi nương nương, người... sao người lại không hiểu chứ? Nếu Tần vương điện hạ trở về, chắc chắn sẽ không vui!”
Hàn Vân Tịch quay đầu lại nhìn, cho bà một nụ cười sáng rực, lấp lánh đến mức có thể chiếu rọi cả Tần vương phủ đen khịt, nàng nói: “Triệu ma ma, lần này ta muốn chàng ấy không vui!”
Long Phi Dạ, nếu giữa chúng ta vẫn còn rất nhiều bước, như vậy thì lần này, có thể rút ngắn được một bước hay không?
Triệu ma ma sững sờ ở tại chỗ, hồi lâu vẫn chưa tỉnh táo lại, bà luôn biết vương phi nương nương rất mạnh dạn, thế nhưng, bà chưa bao giờ nghĩ đến nàng lại dũng cảm đến thế!
Mạnh dạn và dũng cảm, là hai cái khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Sau khi khiếp sợ và bất ngờ, Triệu ma ma càng ngày càng thích vị nữ chủ nhân này, không làm bộ làm tịch, vừa tự nhiên hào phóng lại vô cùng đáng yêu!
“Vương phi nương nương, chờ lão nô một chút, lão nô đến giúp người!” Triệu ma ma vô cùng hài lòng, vội vã đuổi theo.
Sở Tây Phong ở đằng sau nghe được mấy câu nói này, khóe miệng co giật liên tục, hắn có cần nói cho Tần vương điện hạ không!
Hình như, làm vậy không tốt lắm! Hơn nữa, phải nói với Tần vương điện hạ thế nào?
Nghĩ tới nghĩ lui, Sở Tây Phong vẫn quyết định trầm mặc, hắn không thể tưởng tượng ra được một đại nam nhân như mình lại đi nói chuyện tình cảm với Tần vương điện hạ, điện hạ sẽ có vẻ mặt gì nữa.
Đột nhiên, Triệu ma ma quay đầu lại, nghiêm túc cảnh cáo: “Sở tiểu tử, quản lý cho tốt cái miệng của ngươi!”
Sở Tây Phong mang vẻ xem thường: “Ta không nghe được gì hết, các ngươi tự cầu phúc đi!”
Hàn Vân Tịch vội vã đến phòng khách, ai ngờ, cửa vừa mở ra, lại thấy thú nhỏ đang cho Cố Bắc Nguyệt uống... máu!
Thú nhỏ đã cào nát chân của mình, đang nhỏ máu cho Cố Bắc Nguyệt uống!
Hàn Vân Tịch bị dọa, vội vã xông tới: “Thú nhỏ! Ngươi đang làm gì thế!”
Thú nhỏ cũng bị nàng làm hết hồn, vội vàng đưa cái chân đầy máu về phía Hàn Vân Tịch, nó chớp đôi mắt to ngay thơ, giống như muốn nói: “Vân Tịch ma ma, người cứ kiểm tra, không có độc đâu!”
Thú nhỏ cũng chỉ lớn bằng lòng bàn tay, vậy nên cái chân kia cũng chẳng to được bao nhiêu cả, chỉ thấy trong lòng bàn chân đầy thịt của nó là một vết thương lớn, máu tươi không ngừng chảy ra ở đó!
Lần trước Hàn Vân Tịch lấy máu giải độc, dùng dao găm cũng phải vô cùng cẩn thận, có trời mới biết tiểu súc sinh này đã tự cào mình thế nào.
Hàn Vân Tịch nhìn thấy thì rất đau lòng, trong lòng ngập tràn cảm giác khó chịu.
Thấy vẻ mặt không vui của Vân Tịch ma ma, thú nhỏ vừa cho Cố Bắc Nguyệt uống tiếp, lại vừa kêu chít chít, giống như muốn nói: “Vân Tịch ma ma, đừng lo lắng, chỉ cần công tử uống máu của ta xong thì không sao nữa rồi, ta đã ăn nhiều thứ tốt như vậy, máu rất bổ đó.”
Lần trước sau khi bị Vân Tịch ma ma lấy máu giải độc, đến nay nó vẫn chưa khỏi hẳn, máu của nó chưa thể giải độc được, độc tố bên trong răng nanh của nó cũng không đậm lắm, thế nhưng, máu của nó vẫn rất bổ, đối với thân thể yếu ớt của công tử thì trăm lợi chứ không có hại!
Nó đã muốn cho công tử uống máu của mình từ lâu, chỉ là vẫn chưa tìm được cơ hội mà thôi.
Hàn Vân Tịch nhìn, vẻ mặt vẫn nghiêm trọng như cũ.
Thú nhỏ đâu có biết Vân Tịch ma ma mà nó yêu nhất lại đang đau lòng cho nó chứ, nó vẫn kêu “chít chít”, giống như đang an ủi nàng: “Không sao đâu, chẳng mấy chốc thì công tử sẽ khỏi thôi.”
Cuối cùng, Hàn Vân Tịch bất đắc dĩ nở nụ cười, thú nhỏ mới không kêu nữa.
Hàn Vân Tịch ngồi ở một bên, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại của thú nhỏ, cười nói: “Tiểu súc sinh! Sao ngươi lại đối xử tốt với Cố Bắc Nguyệt đến thế chứ?”
Thú nhỏ thích nhất là được Vân Tịch ma ma vuốt ve, dần dần, dần dần, nó vừa nhỏ máu, lại vừa vô thức nheo mắt lại, vẻ mặt trở nên hưởng thụ.
Vân Tịch ma ma, thật thoải mái đó, nhưng mà... sao lại choáng váng như vậy chứ?
“Chít chít…”
Thú nhỏ khẽ kêu hai tiếng, rồi chậm rãi nằm lên người Cố Bắc Nguyệt, nó mệt quá đi, rất muốn đi ngủ đó!
Vân Tịch ma ma, thú nhỏ muốn ngủ trong lồng ngực của công tử, có được không?
Hàn Vân Tịch vội vàng ôm thú nhỏ lên, chỉ thấy hai mắt thú nhỏ đã nhắm nghiền, rơi vào hôn mê, hình như đã trở nên nhẹ hơn rất nhiều, không còn nặng như lúc trước nữa.
Chắc chắn thú nhỏ đã mất máu quá nhiều. Nàng mơ hồ nhớ đến lời nói của Cố Bắc Nguyệt, sau khi tiểu Cổ Thử lấy máu giải độc, sẽ cần một thời gian rất dài để hồi phục. May là thú nhỏ sẽ không chết, nếu không thì Hàn Vân Tịch không biết phải làm sao nữa.
Hàn Vân Tịch cẩn thận từng chút một xử lý vết thường giúp thú nhỏ, lại thả nó vào một cái rương nhỏ, bỏ đầy các loại độc dược và thuốc bổ ở trong, nàng cũng không biết chừng nào thú nhỏ mới tỉnh, thế nhưng, chỉ cần nó vừa tỉnh lại, liền có thể bồi bổ ngay lập tức.
Xử lý cho thú nhỏ xong, Hàn Vân Tịch vẫn ngồi cạnh giường Cố Bắc Nguyệt, Triệu ma ma và Sở Tây Phong cũng đứng ở một bên để bảo vệ.
Điều khác biệt là, tâm trạng của Triệu ma ma đã tốt hơn rất nhiều, bà vô cùng hy vọng Tần vương điện hạ nhanh chóng trở về!
Cố Bắc Nguyệt lặng yên nằm đó, bởi vì thú nhỏ đã cho hắn uống máu, sắc mặt của hắn đã tốt hơn lúc trước rất nhiều, thậm chí sắc mặt của hắn còn tốt hơn lúc chưa xảy ra chuyện nữa.
Lúc này, hắn đã mơ mơ màng màng, giống như đã tỉnh nhưng lại không phải tỉnh.
Hắn cứ như đang nằm mơ vậy, nhưng lại giống như trở về lúc nhỏ, khi đó phụ mẫu vẫn còn, gia gia cũng còn đó.
Mỗi ngày hắn đều phải ngâm người trong một thùng thuốc lớn cùng với phụ thân mình để dưỡng cơ thể, mỗi ngày đều phải uống thật nhiều thuốc đắng.
Hắn và phụ thân đều giống nhau, từ lúc sinh thì cơ thể đã rất suy yếu, suýt nữa thì chết yểu.
Mẫu thân rất dịu dàng, thường hay xoa đầu của hắn rồi an ủi: “Bắc nguyệt, đừng sợ! Con sẽ không chết, phụ thân và mẫu thân sẽ luôn ở bên con.”
Thế nhưng, có một ngày phụ thân ngủ trong thùng thuốc lớn rồi không tỉnh lại nữa. Mẫu thân vẫn dịu dàng như vậy, khẽ xoa đầu của hắn rồi an ủi: “Bắc nguyệt, đừng sợ, gia gia sẽ ở bên cạnh con.”
Ngày ấy, mẫu thân đi theo phụ thân.
Gia gia cũng dịu dàng như phụ thân và mẫu thân vậy, nói với hắn: “Bắc nguyệt, chỉ còn lại con, con không thể chết được.”
Từ ngày đó trở đi, gia gia tìm hết các loại thuốc nổi tiếng và kỳ lạ, quả thực đã dùng thuốc để chống đỡ cho cơ thể ốm yếu của hắn.
Đã lâu rồi hắn không yếu ớt như vậy nữa, giống như vô số lần ngất đi khi còn bé, hắn rất muốn ngủ thiếp đi như vậy, thế nhưng, từ đầu đến cuối vẫn luôn có một giọng nói vang lên bên tai hắn: “Bắc nguyệt, chỉ còn lại con, con không thể chết được...”
Trong lúc mơ mơ màng màng, hình như Cố Bắc Nguyệt lại thấy được khuôn mặt dịu dàng từ ái của phụ mẫu mình, dường như lại trở về cái tuổi ấu thơ không hiểu, không biết điều gì.
Nhưng mà, khi hắn từ từ mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào ánh mắt của hắn lại là khuôn mặt nhỏ nghiêm túc khiến hắn mê muội.
Hắn hơi sững sờ, nhanh chóng nở nụ cười, giấu hết tất cả những thứ ấm áp và đau buồn ở trong mộng, không lộ ra một chút dấu vết nào.
“Vương phi nương nương, người đã cứu ta?”
Hàn Vân Tịch biết Cố Bắc Nguyệt sẽ tỉnh, nhưng nàng không nghĩ đến hắn sẽ tỉnh lại nhanh như thế, nàng ngạc nhiên và mừng rỡ đến mức gật đầu liên tục: “Ừ, ngươi có thể tỉnh lại là tốt rồi!”
“Quá tốt rồi quá tốt rồi!” Triệu ma ma cũng rất vui mừng, vội vàng đi rót nước.
Hàn Vân Tịch nghiêm túc bắt mạch cho Cố Bắc Nguyệt, phát hiện mạch tượng đã gần như bình thường, nàng mới hoàn toàn yên tâm.
“Vương phi nương nương hẳn là người đã cho tại hạ dùng kỳ dược?”
Thân thể của mình, Cố Bắc Nguyệt là người rõ ràng nhất. Trong cơ thể hắn có một luồng sức mạnh ấm áp, đang từ từ thẩm thấu vào trong kinh mạch, rất có ích trong việc phục hồi nguyên khí. Nếu không phải có luồng sức mạnh này tác động vào, chắc hẳn hắn phải ngủ thêm mấy canh giờ nữa.
“Máu của thú nhỏ.” Hàn Vân Tịch xích lại gần, cúi xuống gần người Cố Bắc Nguyệt, thấp giọng nói bên tai hắn.
Tuy Hàn Vân Tịch đã nhanh chóng rời khỏi, thế nhưng, Triệu ma ma lại kinh ngạc đến mức ngẩn người!
Vương phi nương nương, cho dù muốn làm cho điện hạ không vui, người cũng không thể sáp lại gần như vậy chứ! Sẽ có chuyện lớn đó!
Triệu ma ma vội vàng mang nước tiến lên, đang định xen vào giữa Hàn Vân Tịch và Cố Bắc Nguyệt, ai ngờ Sở Tây Phong đột nhiên hét to một tiếng: “Ai đó, đi ra!”
Vừa mới nói xong, ngay cửa sổ lại có mấy tên thích khách áo đen chui vào, tất cả đều cầm trường kiếm trong tay lao đến, xông thẳng vào chỗ của Hàn Vân Tịch và Cố Bắc Nguyệt.
“A... người đâu, có thích khách! Có thích khách!”
Triệu ma ma vừa hô to, lại vừa đứng bảo vệ trước người Hàn Vân Tịch. Đám thích khách này rất đông, hơn nữa mỗi người còn là cao thủ được chọn từ trăm người, Sở Tây Phong lấy một địch nhiều, chưa được mấy chiêu đã không chịu nổi nữa.
May là ám vệ của vương phủ nhanh chóng xuất hiện, chỉ là, dù ám vệ đã đến, cũng chẳng chống lại được đám thích khách.
Có thể xuyên qua tầng tầng phòng thủ của vương phủ, xông đến chỗ này thì chắc chắn không hề đơn giản.
Đột nhiên, một thanh kiếm sắc đâm thẳng về phía Triệu ma ma, Cố Bắc Nguyệt nằm ở trên giường, thấy rất rõ ràng!
Hắn hô to đầy hoảng sợ: “Triệu ma ma, Vương phi nương nương cẩn thận!”
“Sở tiểu tử!” Triệu ma ma sợ đến mức la to, thế nhưng, lúc này Sở Tây Phong đã bị ba tên thích khách vây quanh, mà những ám vệ khác cũng không thể thoát thân.
Mặt Hàn Vân Tịch không hề thay đổi, vào lúc thanh kiếm sắc nhọn muốn đâm đến, nàng đột nhiên phóng ra một cái ám châm.
Thế nhưng…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.