Chu Chính Dương thật đáng thương. Câu “một thùng máu” kia của Thái hậu đã dọa ông ta khiến ông ta hai chân đều mềm nhũn, lúc này, ông ta vô cùng hối hận vì đã đồng với Lâm thái y mời vào cung hầu hạ vị tổ tông này. Thật ra, trong lòng ông ta chỉ chắn chắn chín phần là Thái hậu không trúng độc, một phần còn lại thì không dám khẳng định. Với nhiều năm kinh nghiệm giải độc của ông ta mà nói, những triệu chứng của Thái hậu rất giống trúng độc, nhưng ông ta đã kiểm tra đi kiểm tra lại nhiều lần, không tra ra độc tố trong máu. Chỉ có thể nói rằng, hoặc là không phải trúng độc, hoặc là gặp được loại độc khó giải, ông ta đã kiểm tra mà không tra ra. Đương nhiên, Chu Chính Dương không hiểu được những tranh đấu ngoài tối trong sáng trong cung, nhưng vẫn biết tự vệ. Thái hậu đã không hài lòng như vậy, một phần không chắc chắn kia có đánh chết ông cũng không dám nói ra. “Thái hậu nương nương, từ mạch tượng đến kiểm tra máu, chắc chắn người không trúng độc!” Vừa mới nói “chưa chắc”, bây giờ Chu Chính Dương bị dọa đến mức trả lời một cách khẳng định. Thái hậu tức giận đến bốc khói đầu, mọi sự chú ý đến dồn vào ba chữ “không trúng độc”, đâu có chú ý đến những thứ khác. Vấn đề là, nếu bà ta không trúng độc thì làm gì có biện pháp nào bắt được Hàn Vân Tịch, vậy thì bà làm bao nhiêu việc như thế đều công cốc sao! “Không thể nào, chắc chắn là trúng độc! Không phải trúng độc thì bị làm sao? Ngươi nói rõ ràng cho ai gia!” Thái hậu tức giận chất vẫn. “Thái hậu nương nương, thứ cho thảo dân nói thẳng, những triệu chứng có người rất có thể liên quan đến quạt Dược Quyên.” Chu Chính Dương nói chuyện rất tế nhị, ông ta vẫn được xem là còn có chút đạo đức nghề nghiệp, ông không thể nói dối, tình hình lúc này, khả năng quạt Dược Quyên có độc còn cao hơn là Thái hậu có độc. Ai ngờ, Thái hậu đột nhiên vui mừng: “Chu Chính Dương, ý của ngươi là trên quạt Dược Quyên có độc à?” Nếu như trên quạt Dược Quyên có độc, bà càng có thể chắc chắn là Hàn Vân Tịch. Thật sự Chu Chính Dương bị cảm xúc buồn vui thay đổi bất thường của Thái hậu làm cho sợ hãi, ông thật thà trả lời: “Thái hậu nương nương, có khả năng như vậy, thảo dân cần kiểm tra quạt Dược Quyên một chút.” Thái hậu vô cùng hào phòng, lập tứ sai Từ ma ma mang quạt Dược Quyên đến cho Chu Chính Dương. Chu Chính Dương ngầm khâm phục cái cán quạt Dược Quyên thần kì, ông ta nghiêm túc kiểm tra cán quạt, mặt quạt, tơ vàng thậm chí đến những tua rua vàng trang trí trên quạt. “Sao rồi?” Thái hậu rất chờ mong. Chu Chính Dương ngẩng đầu nhìn đi, khóc không ra nước mắt: “Không có... không có độc.” Trong khoảng khắc ấy, vẻ mặt mong đợi của Thái hậu trầm xuống: “Người đâu, mang tên lang băm này kéo ra ngoài, đánh năm mươi gậy, đuổi đi!” Chu Chính Dương chỉ nói sự thật, ông ta bị doạ đến mức quỳ xụp xuống: “Thái hậu nương nương tha mạng! Tha mạng!” “Thái hậu nương nương, thảo dân đã cố hết sức rồi, người nể mặt Lâm thái y, tha cho thảo dân một mạng đi!” Bị đánh năm mươi cái, không chết cũng thành tàn phế. Thái hậu cảm thấy toàn thân rất khó chịu. cầm quạt Dược Quyên lật lật, cũng không thèm nhìn thêm Chu Chính Dương một lần. “Thái hậu nương nương! Tha mạng! Tha mạng...” Chu Chính Dương không ngừng nháy mắt với Lâm thái y, nhưng quan trong là lúc này Lâm thái y cũng khó mà bảo vệ mình, nào dám lên tiếng. Thái hậu dùng sức vỗ vỗ vào quạt Dược Quyên, vô cùng bực bội. Chu Chính Dương bị lôi ra cửa, ông ta bỗng nhiên kêu lớn: “Thái hậu nương nương, thảo dân biết đã xảy ra chuyện gì, Thái hậu nương nương, xin người cho thảo dân một cơ hội, vấn đề chính là ở quạt Dược Quyên!” Lúc này Thái hậu mới nhìn đến ông ta, do cự một lúc rồi phất ta ra hiệu cho thái giám lui ra. Chu Chính Dương ngã ngược trở lại: “Thái hậu nương ngương, thảo dân không khám sai, người thật sự không trúng độc, quạt Dược Quyên cũng không có độc...” Nói đến đây, con mắt Thái hậu nheo lại thành một đường thẳng, đang muốn mắng, Chu Chính Dương không dám thở thêm một hơi vội vã nói tiếp: “Thái hậu nương nương, người tặng người quạt Dược Quyên không nói với người cái quạt này không thể tùy tiện dùng.” Đây là chuyện gì? Thái hậu vẫn biết quạt Dưrợc Quyên là thuốc, không thể dùng bừa bãi, ngày ấy khi Hàn Vân Tịch đưa Cố Bắc Nguyệt đi cũng đã nói chuyện này. Hàn Vân Tịch còn hỏi tình trạng uống thuốc của bà, vì vậy mới chơi đùa bà một phen! “Không thể tùy tiện dùng là thế nào, ngươi nói rõ ràng ra xem nào!” Bà lại có hy vọng, nếu như nguyên nhân là vì dược vật mâu thuẫn, Hàn Vân Tịch kia cũng không thoát khỏi chuyện này. Ai ngờ rằng, câu trả lời ông ta nói ra lại là điều mọi người không nghĩ đến, ông ta nói: “Thái nương nương, nếu quạt Dược Quyên nếu là thuốc, sẽ có tác dụng phụ. Người có thể chất khác nhau, uống thuốc sinh ra tác dụng phụ cũng khác nhau, theo thảo dân thấy, rất có thể thể chất của người không thích hợp với việc dùng quạt Dược Quyên, việc da đầu bị ngứa chính là tác dụng phụ.” Chu Chính Dương vừa mới nhớ tới vấn đề này, thái y ở Thái y viện không xem được là bệnh gì, ông kiểm tra cũng không ra được độc gì, khả năng bị bệnh và trúng độc đều vô cùng nhỏ, ngược lại khả năng là tác dụng phụ của dược vật là rất lớn. Thái hậu muốn nói, đột nhiên cổ hơi ngứa, ngay sau đó da đầu cũng ngứa một chút, bà vừa gãi, vừa nhớ đến mấy ngày nay trên người bà cũng hay ngứa một chút. Nghĩ kĩ lại, cũng chỉ xảy ra trong mấy ngày có được quạt Dược Quyên. Lẽ nào như thế thật. “Trừ da đầu bị ngứa, còn có tác dụng phụ nào khác?” Thái hậu vội hỏi, ngoài việc lão nhân gia bà căm hận Hàn Vân Tịch, nói chung cũng phải quan tâm đến sức khỏe của mình. “Điều này... tiểu nhân không hiểu dược lí, mong Thái hậu nương nương thứ tội.” Chu Chính Dương đến giải độc, chứ không phải đến khám bệnh. “Lâm thái y, ông nói đi!” Thái hậu rất nóng vội, lúc này cũng không nghĩ tới việc hãm hại Hàn Vân Tịch. Ngộ nhỡ là tác dụng phụ thật, thì sao bà còn dùng quạt Dược Quyên được nữa. Đối với bà mà nói, chuyện lớn gì cũng so được với chuyện quạt Dược Quyên. “Bẩm Thái hậu, có sự tồn tại tác dụng phụ của dược vật, chỉ là...” Lâm thái y ấp úng, về cơ bản ông không có hiểu rõ về quạt Dược Quyên, trả lời như thế nào đây? “Còn không nói?” Thái hậu không kiên nhẫn. “Chỉ là, hạ quan vô nặng, cũng không biết rõ tác dụng phụ của quạt Dược Quyên có phải như vậy không?” Lâm thái y chỉ có thể nói sự thật. “Một đám đồ bỏ đi! Đồ bỏ đi!” Thái hậu tức giận, bị hai người lang băm nay giày vò suốt hai ngày, kết quả là chẳng ra được cái gì. “Người đâu, kéo hết ra ngoài cho ai gia, mỗi người năm mươi trượng!” Lâm thái y và Chu Chính Dương cùng cầu xin tha thứ, nhưng đáng tiếc, lần này Thái hậu không cho hai người cơ hội. “Ai thông hiểu dược lí nhất Thái y viện?” Thái hậu tức giận hỏi. Người hiểu y lí nhất thái y viện, y thuật cao nhất đương nhiên là Cố Bắc Nguyệt, nhưng mà, những thái giám ma ma ở đây đều biết, Cố Bắc Nguyệt đã bị Tần vương phi đưa đi, ai còn dám nói đến Cố Bắc Nguyệt nữa? Cuối cùng, Từ ma ma đứng ra: “Hoàng thái y ở Thái y viện, y thuật cao siêu, tinh thông dược lí, tương đương với viện thủ.” “Còn không nhanh truyền đến!” khuôn mặt Thái hậu không vui, đối với Cố Bắc Nguyệt, Thái hậu vẫn để trong lòng. Rất nhanh Hoàng thái y đã đến, mặc quan phục thái y, nói chuyện có ý tứ, không kiêu ngạo không tự ti, lại là người đã ngoài năm mươi, bản thân có cảm giác nghiêm túc của một đại phu. Sau khi hỏi han, Hoàng thái y đưa ra kết luận: “Quạt Dược Quyên đúng là không thể tùy tiện dùng, thứ cho hạ quan nói thẳng, theo thể chất của người, cũng không thích hợp dùng quạt Dược Quyên.” Đối với Thái hậu kết luận này như sét đánh trên đầu! Cái gì gọi là hạnh phúc trước đau khổ? Ngủ ngon một lần, mới có thể cảm nhận được sự khổ sở khi mất ngủ, có được quạt Dược Quyên nhưng lại không thể dùng, còn chẳng bằng không có được! “Không...” Thái hậu cứ lắc đầu, vội hỏi lại: “Hoàng thái y, vậy tại sao hôm đầu tiên ai gia ngủ rất tốt?” “Cũng giống như uống thuốc, tác dụng phụ sẽ không xuất hiện ngay, mà phát triển từ ít đến khi nghiêm trọng, Thái hậu nương nương, đêm thứ hai người chắn chắn không bị ngứa da đầu bằng đêm thứ ba đúng không?” Hoàng thái y chăm chú hỏi. Thái hậu dường như suy nghĩ nhẹ gật đầu. “Thái hậu nương nương, nếu như ban ngày lúc cầm cây quạt này, trên người cũng thường có cảm giác ngứa đúng không, chỉ là không ngứa nghiêm trọng như trên da đầu đúng không?” Hoàng thái y lại hỏi. Lần này Thái hậu lập tức gạt đầu: “Có, bây giờ tay vẫn còn ngứa!” Vẻ mặt Hoàng thái y rất nghiêm túc: “Vậy thì đúng rồi, Thái hậu nương nương, tác dụng của Dược Quyên phiến là về giấc ngủ, cho nên ban đêm khi chìm vào giấc ngủ là thời điểm tác dụng phụ nghiêm trọng nhất, vào ban ngày chỉ có những triệu chứng nhỏ. Những bệnh trạng Hoàng thái y nói ra rất giống những gì phát sinh trên người Thái hậu, Thái hậu không muốn tin cũng khó. Bà lo lắng: “Cái này… tác dụng phụ này còn tiếp tục nặng thêm không?” Hoàng thái y vuốt vuốt bộ râu, thể hiện sự chăm chú: “Vâng.” Thái hậu sốt ruột: “Hoàng thái y, bây giờ phải làm sao?” “Thái hậu nương nương, tình trạng này của người được xem là tác dụng phụ rất nghiêm trọng, người cũng biết khi uống thuốc mà xuất hiện tác dụng phụ, vậy thì chỉ có một cách...” Hoàng thái y không nói tiếp, Thái hậu cũng hiểu, chỉ có một cách là dừng việc dùng thuốc lại. Thái hậu dựa mạnh vào chỗ tựa lưng ghế, trong chốc lát khi lực trong người như bị mất sạch, cực kì vô lực. Bà mất chín trâu hai hổ mới lấy được quạt Dược Quyên, vậy mà lại không dùng được. Điều này khiến bà rất khó chấp nhận. Bà run rẩy một lúc lâu mới chậm rãi lắc đầu: “Không, không thể nào! Hoàng thái y, có phải ai gia trúng độc không? Hay là quạt Dược Quyên bị người nào đó hạ độc rồi?” Đối với cảm xúc dao động của Thái hậu, vả mặt Hoàng thái y rất thật thà: “Bẩm thái hậu nương nương, hạ quan không phát hiện ra độc, nhưng khả năng không lớn. Thái hậu nương nương có thể mời độc y của Thái y viện đến xem một chút.” Độc y của thái y viện còn kém xa Chu Chính Dương, Thái hậu mời bọn họ đến cũng chẳng làm được gì. “Hoàng thái y, ngoài việc ngừng thuốc, thì không còn cách nào khác hay sao?” Thái hậu vội hỏi. Hoàng thái y lắc đầu: “Không có.” Thái hậu hoàn toàn thất vọng, bà ngồi đó chán nản, ánh mắt mờ đi, rất lâu cũng không nói gì. Sao bà có thể tiếp nhận được sự thật này. Nhiều năm trông đợi, phí hết bao nhiêu tâm tư, cuối cùng cùng có được quạt Dược Quyên trong nỗi vui mừng, đến cuối cùng lại là lấy giỏ trúc múc nước, dã tràng se cát biển Đông. Bà nên làm gì, chẳng lẽ lại giấu quạt Dược Quyên đi rồi mở mắt đến sáng hay sao? Nếu là nguyên nhân khác, bà còn nghĩ ra cách giải quyết, thế nhưng mà lại là nguyên nhân do thể chất của mình. Người cao cao tại thượng như bà, cuối cùng đã cảm nhận được là lực bất tòng tâm là gì. Sững sờ một hồi lâu Thái hậu mới thản nhiên nói: “Hoàng thái y, chuyện này không được phép...” Hoàng thái y rất thông minh, vội vàng hứa hẹn: “Vi thần hiểu rõ, hôm nay vi thần không biết gì cả, xin Thái hậu nương nương rời xa quạt Dược Quyên, để tình trạng ngứa không tăng thêm. Thái hậu bây giờ mới vô lực phất phất tay, ra hiệu cho ông lui. Không thành công trong việc làm khó dễ Hàn Vân Tịch, ít nhất cũng không thể cho nàng ta biết chuyện này, nếu không sẽ bị nàng ta cười cho rụng răng. Cả phòng yên tĩnh, tất cả nô tài không dám phát ra âm thanh nào, Thái hậu nhìn chằm chằm vào cây quạt Dược Quyên trong tay...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]