Cha mẹ hai nhà hẹn nhau làm bữa tiệc đón bọn nhỏ. Bận bịu suốt buổi trưa, thật vất vả từ cửa sổ thấy được hai đứa xuất hiện ở dưới lầu. Đợi nãy giờ còn chưa thấy đi lên, quý phụ huynh nghĩ có thể là do hành lý quá nhiều nên chậm chạp, vì thế đều quyết định xuống lầu phụ con.
Kết quả con họ lại tặng các đại nhân một món quà lớn như vậy.
Quý phụ huynh an tọa ở trên sô pha bự, công cùng thụ hai người chen chúc trên sô pha nhỏ, đoan đoan chính chính giống mấy bé mẫu giáo bữa đầu đi học.
Trên mặt không thể hiện, nhưng thật ra công đem thụ tay siết đỏ luôn rồi, mấy dấu trăng non nho nhỏ bấm sâu trên mu bằn tay hắn.
“Mẹ ơi …” Công nhỏ giọng mở miệng.
“Thưa dì, là con theo đuổi Nhạc Nhạc trước, Nhạc Nhạc bị ta quấy phiền mới đáp ứng…” Thụ chặt chẽ nắm tay công, đánh gãy lời công, đem trách nhiệm đều ôm ở trên người mình.
Công mở to hai mắt nhìn thụ, gấp gáp đứng phắt dậy, “Không phải…”
Thụ cũng đứng lên, đem công đẩy về phía sau. Trang trọng trình bày với cha mẹ hai nhà: “Ba mẹ, cô chú, con thực thích Nhạc Nhạc, không đúng, phải là con yêu em ấy. Em ấy chiếm cứ toàn bộ sinh mệnh con. Không có em ấy, con không biết con về sau sẽ là bộ dáng gì. Cứ tưởng tượng đến về sau em ấy không ở bên cạnh con, con ngay cả can đảm sống cũng không có.”
Thụ nói, buông lỏng tay công ra, nháy mắt hai đầu gối chấm đất, đối với cha mẹ hai nhà dập đầu: “Ba mẹ, cô chú, cầu các ngài hãy thành toàn cho chúng con.”
Công nhìn thụ quỳ xuống, nước mắt lập tức từng dòng lăn, gấp đến xoay mòng mòng. Cậu muốn kéo hắn đứng lên, nhưng rốt cuộc lại theo hắn cùng quỳ.
Công bùm một tiếng, quỳ gối bên cạnh thụ, khiến thụ lấp tức táng đảm, lật đật đứng dậy kéo công lên.
Hắn xoa xoa đầu gối cho thụ, lại giúp cậu phủi phủi ống quần, đau lòng mà vuốt vuố tóc cậu, “Ngươi ngoan ngoãn ngồi, để ta lo.”
Thụ cường thế ấn công ngồi trên sô pha, lại một lần nữa quỳ xuống, sống lưng hắn thẳng tắp, trang nghiêm trịnh trọng, “Ba mẹ, cô chú, con là thật sự rất yêu Nhạc Nhạc. Xin mọi người hãy cho phép chúng con ở bên nhau. Con nhất định sẽ trân trọng Nhạc Nhạc, thương Nhạc Nhạc, sẽ không để Nhạc Nhạc chịu một chút ấm ức nào, mọi việc đều nghe theo em ấy, làm em ấy mỗi ngày đều cao hứng vui vẻ…”
Cha mẹ công ngay tại thời điểm công dập đầu vừa nãy đã sớm mềm lòng hơn phân nửa, huống chi hắn còn yêu thương công như vây..
Hai đứa nhỏ từ bé quan hệ đã tốt, cho dù thích nhau cũng là lẽ thường.
Hơn nữa, cha mẹ công đối với công chưa từng có bao xa cầu, chỉ cầu cậu được vui sướng cao hứng, từ đây mới có cái nhũ danh gọi Nhạc Nhạc.
Nhìn công thích thụ, thụ lại đối công che chở bao dung. Hai đứa nhỏ này trao cho nhau tình yêu sâu sắc. Chỉ vậy thôi, cha mẹ công đã không thể làm ra nổi chuyện gậy đánh uyên ương chia rẽ bọn họ.
Mẹ công đứng lên nâng thụ dậy, bà gạt đi nước mắt, “Nhóc con này đứng lên đi. Nhạc Nhạc, thằng bé này từ nhỏ bị chúng ta sủng hư, làm việc lúc nào cũng hấp tấp bộp chộp, không thành thục. Về sau còn nhờ con gánh vác nhiều hơn chút.”
Công nghe những lời này sớm đã khóc không thành tiếng, hai tay bưng mặt ngồi ở sô pha nhỏ giọng thút thít.
Mẹ thụ ôm lấy công vỗ về, một lời một lờ dỗ bảo bảo ngoan.
Ba ba công cùng cha thụ liếc nhau, tách hai người phụ nữ ra, mỗi người ôm lấy phu nhân nhà mình.
Công ghé vào trong lòng ngực thụ khóc nức nở, làm ướt hết một tảng áo lớn trước ngực người ta.
Thụ một bên nhu nhu tóc công an ủi, một bên nhẹ giọng dỗ cậu.
Lại một bên còn phải tiếp thu mẹ hắn nhắn nhủ, phải đối tốt với công, không thể bắt nạt cậu, không thể làm cậu buồn bã, càng không thể làm cậu tức giận rơi nước mắt. Nếu bị bà phát hiện ra, thì sau này mỗi lần về thăm nhà, hắn cứ xác định vào ổ chó ngủ chung với Gâu đần luôn đi…
Công tưởng tượng cảnh thụ bon chen với Gâu đần trong một cái ổ cún, phải chịu đựng thời thời khắc khắc bị nhóc Gâu đần kia của nhà hắn đè ra nghịch liền muốn cười.
Quả nhiên, công nghĩ nghĩ liền hi hi ra tiếng, còn mọc ra một cái bong bóng nước mũi, chọc cho mọi người đều sảng khoái ha ha.
Công thẹn thùng mà lại vùi vào trong lòng thụ.
Nhưng thực nhanh lại từ trong ngực thụ chui ra, nói quần áo thụ có mùi gì đó ngộ ngộ.
Thụ nhìn bộ dáng ghét bỏ của công, phì cười, “Chính ngươi khóc, ngươi còn ghét bỏ?”
Công tức giận dùng sức dẫm chân thụ, chạy về phòng.
Công chỉ là mắc cỡ thôi.
Phụ huynh hai nhà nhìn đôi tình nhân nhỏ ve vãn đánh yêu, tươi tắn giống hệt mấy đóa hoa mới nở.
Hai đứa nhỏ cảm tình tốt là chuyện đáng mừng...
Mẹ công cười với thụ, “Nhạc Nhạc suốt ngày tò mò kỳ lạ, không khác gì trẻ con, con đừng để ý nha.”
Thụ cong môi lắc đầu, nhìn cái cửa đóng của phòng công, chỉ nói, “con thực thích em ấy như vậy. Ở chỗ con, em ấy vĩnh viễn đều có thể làm người bạn nhỏ. Bởi vì con chắc chắn sẽ luôn cưng chiều em ấy.”
Mẹ công yên tâm cười cười đi vào bếp.
Buổi tối hôm ấy, công giống như được trở lại thời thơ ấu, nằm ở trên giường nghe mẹ cậu kể chuyện xưa, cùng mẹ thủ thỉ tâm sự.
Mẹ thực yêu cậu, tựa như tên của cậu vậy, chỉ hy vọng cậu trưởng thành khỏe mạnh, dương dương nhạc nhạc. Cho nên mẹ và ba không thèm để ý cậu thích là nam hay là nữ. Chỉ cần cậu thích là đủ rồi, chỉ cần cậu vui vẻ là đủ rồi.
Mẹ cậu kể rất nhiều, từ lúc cậu là một bé sơ sinh quấn tã nói đến cậu hiện tại đã thành anh thanh niên to xác lớn đùng, từng chuyện từng chuyện, mỗi một sự kiện bà đều nhớ rõ ràng tỉ mỉ.
Mẹ bảo, bà già rồi, chuyện lo lắng nhất chính là sợ về sau không ai chăm sóc cậu, có rồi thì lại sợ người đó chăm sóc cậu không chu toàn. Nhưng nếu như người kia là thụ, bà thực yên tâm, bà tin tưởng thụ sẽ chiếu cố công cẩn thận kỹ càng.
Mẹ như muốn đem tất cả tâm sự bộc bạch hết trong một đêm, bà cứ thỏ thẻ chầm chậm chầm chậm, công nghe nghe đã ngủ mất rồi.
Mẹ bất đắc dĩ mà nhìn tiểu bảo bối của mình, bà sờ sờ gương mặt mềm mại ấy, ở cái trán cậu lưu lại một nụ hôn...rồi tắt đèn, rời khỏi phòng. truyện ngôn tình
- -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Công: Ta cũng có tên đó.!!!!!!!