Cha mẹ hai nhà hẹn nhau làm bữa tiệc đón bọn nhỏ. Bận bịu suốt buổi trưa, thật vất vả từ cửa sổ thấy được hai đứa xuất hiện ở dưới lầu. Đợi nãy giờ còn chưa thấy đi lên, quý phụ huynh nghĩ có thể là do hành lý quá nhiều nên chậm chạp, vì thế đều quyết định xuống lầu phụ con.
Kết quả con họ lại tặng các đại nhân một món quà lớn như vậy.
Quý phụ huynh an tọa ở trên sô pha bự, công cùng thụ hai người chen chúc trên sô pha nhỏ, đoan đoan chính chính giống mấy bé mẫu giáo bữa đầu đi học.
Trên mặt không thể hiện, nhưng thật ra công đem thụ tay siết đỏ luôn rồi, mấy dấu trăng non nho nhỏ bấm sâu trên mu bằn tay hắn.
“Mẹ ơi …” Công nhỏ giọng mở miệng.
“Thưa dì, là con theo đuổi Nhạc Nhạc trước, Nhạc Nhạc bị ta quấy phiền mới đáp ứng…” Thụ chặt chẽ nắm tay công, đánh gãy lời công, đem trách nhiệm đều ôm ở trên người mình.
Công mở to hai mắt nhìn thụ, gấp gáp đứng phắt dậy, “Không phải…”
Thụ cũng đứng lên, đem công đẩy về phía sau. Trang trọng trình bày với cha mẹ hai nhà: “Ba mẹ, cô chú, con thực thích Nhạc Nhạc, không đúng, phải là con yêu em ấy. Em ấy chiếm cứ toàn bộ sinh mệnh con. Không có em ấy, con không biết con về sau sẽ là bộ dáng gì. Cứ tưởng tượng đến về sau em ấy không ở bên cạnh con, con ngay cả can đảm sống cũng không có.”
Thụ nói, buông lỏng tay công ra, nháy mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thu-yeu-nguoi/2569430/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.