Hôm nay là ngày thứ ba bị kẹt rồi.
Nước và đồ ăn công thụ mang đã không thừa lại mấy.
Thể chất của công không tốt bằng thụ. Tuy rằng ngày thường đã bị thụ kéo theo luyện tập rất nhiều, nhưng chung quy vẫn có chút bạc nhược, đại khái là yếu bẩm sinh từ trong bụng mẹ.
Thụ dựa vào trên vách động, công nằm ở trong lòng ngực hắn, cả gương mặt nhỏ chỗ nào cũng nóng.
Công ghé vào trên người thụ, thẩn thờ mịt mờ, lâu lâu mới trả lời được một câu nói của thụ. Sức lực tinh thần của cả hai đều không còn bao nhiêu.
Bị kẹt ở trong sơn động, ra không được vào không xong.
“Nhạc Nhạc, uống chút nước nhé?” Thụ nhẹ nhàng nâng công dậy, trong bình nước chỉ sóng sánh một tầng mỏng dưới đáy bình.
Công lắc đầu, liếm liếm môi, quật cường nói, “Ta không khát.”
Thụ thò lại gần muốn thân thân môi công, nhưng bởi vì tối quá, chỉ thơm được chóp mũi người ta, dụ dỗ cậu: “Ngoan nào, uống một chút thôi.”
Nói rồi không màng công cự tuyệt, mò đến môi công, lập tức cứng rắn đút nước vào.
Công uống nước xong, tinh thần khá hơn nhiều, cũng có chút khí lực tâm sự.
“Ngươi nói xem, chúng ta sẽ được cứu ra ngoài chứ?”
“ Được, rất nhanh sẽ có người tới cứu chúng ta.”
“ Nhưng đã là ngày thứ ba rồi, vẫn chưa ai phát hiện chúng ta cả” Công âu sầu.
“Đừng lo lắng. Chỗ này địa hình phức tạp, tốn thời gian tìm kiếm cũng là chuyện bình thường.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thu-yeu-nguoi/2569429/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.