Nghỉ đông đại học, công không đi về cùng thụ.
Nguyên nhân là, cãi nhau.
Nói đúng hơn là công đơn phương chiến tranh lạnh.
Thụ vừa mới nhập học liền được giáo sư yêu thích, thường xuyên bị kéo đến phòng thí nghiệm đi dọn dụng cụ, Cứ thế mấy năm, thụ đã có thể một mình đảm đương một phía.
Lý do cãi nhau? Là do…
Thụ mấy ngày trước lúc tiến hành thực nghiệm, thành viên trong tiểu tổ không đủ cẩn thận, dẫn tới sai số liệu, làm cho mấy ngày nỗ lực của cả tổ đều nước chảy về đông. Bị dày vò suốt vài đêm, thụ tâm tình càng thêm bực bội.
Thời điểm thụ đến trường công tìm công, công đang giao lưu xã giao với đàn em trong câu lạc bộ. Kỹ năng chuyên môn của đàn em còn chưa thuần thục, trước khi thực hành đã quen hỏi công một chút.
Công tính cách tốt, lỗ tai mềm, mặc dù không tính toán trả lời, dây dưa nhiều thêm hai câu cũng liền đáp.
Đàn em là thẳng nam, ngày thường làm việc vốn tùy tiện, thân thiết với ai một chút lập tức bá vai bá cổ.
Hiện tại không khác mấy, vừa nghe công nói ra biện pháp,bản mặt méo mó lật cái thành vui tươi hớn hở, ôm công một phen, hô lớn ca ca tốt!
Thụ vừa thấy tình cảnh này, vừa nghe lời này, bực bội mấy ngày tức khắc gom thành một cái thùng pháo, nháy mắt nổ ầm ầm.
Bước nhanh tới đó, nắm cổ áo sau của đàn em thẳng tay quăng ra ngoài, bất cẩn dùng sức hơi nhiều, đàn em phanh mà một tiếng mông đập trên nền tuyết.
Học đệ ngồi dưới đất còn đang ngơ ngác, một nắm đấm đã hất gió quất qua.
Công nhanh chóng ngăn cản, giải thích một hồi, bảo đàn em tránh đi trước đi.
Chuyển đầu lại, trong mắt không hề mang theo một tia ý cười.
Vẫn luôn quậy chung một khối, công biết thụ gần nhất rất mệt, tâm tình không tốt. Cậu vẫn luôn tri kỷ hiểu rõ, ngày thường đều sẽ nhường nhịn chút, để cho hắn thả lỏng tinh thần.
Nhưng là chính mình không thoải mái thì xả ở trên người người khác, khẳng định là không đúng.
Công không muốn nhìn thấy thụ, quay đầu bỏ đi.
Thụ luống cuống, vội vàng bắt lấy cổ tay công, chặn phía trước, không cho công đi.
“Buông tay.” Công không nói năng nhẹ nhàng như thường ngày nữa, cậu chỉ lãnh đạm mà tuôn ra hai chữ.
Thụ cúi đầu xuống muốn hôn công, bị công ngoảnh mặt né tránh.
“Ta cảm thấy chúng ta cần thời gian để bình tĩnh lại.” Công nói xong, vứt tay thụ ra tiếp tục bước.
Thụ muốn tiến lên đuổi theo, nhưng là sẽ khiến cho công càng thêm tức giận.
bởi vì, công ngày thường tuy không hay nổi nóng, nhưng là một khi thực sưc nóng giận rồi, tốt nhất là nghe theo cậu, bằng không mọi chuyện chỉ càng thêm nghiêm trọng.
Cho nên sau đó, công đều không muốn về nhà chung với thụ. Thụ nhắn tin tới cậu đều làm như không thấy.
Đến kỳ nghỉ đông, công là cùng đàn anh về nhà. Đàn anh cũng tốt nghiệp từ Nhất trung, lại còn là sinh viên cùng chuyên ngành.
Công và đàn anh là ngồi xe lửa, thụ thì tự mình lái xe về. Chờ khi đàn anh đưa công về tới xã khu, thụ đã chờ ở dưới lầu.
Đàn anh giúp công dỡ hành lý xuống, công cười tiếp nhận. Hai người hẹn nhau có dịp liền cùng các bạn học cùng học Nhất trung tụ họp.
Sau khi cùng đàn anh cáo biệt, công kéo hành lý vào nhà mới thấy thụ đã đứng đó từ bao giờ.
Tóc thụ dài hơn rất nhiều, đến mức đem lỗ tai che kín, sắc mặt hắn không tốt lắm, quầng thâm dưới mắt đen thui, trên cằm râu cũng mọc lởm chởm.
Công nhìn thoáng qua, không thèm để ý đến hắn, kéo hành lý dự định bước lên lầu.
Thụ đi qua, nắm lấy tay công, chợt cảm giác lạnh lạnh lẽo lẽo.
Lại không tự chăm sõ tốt cho bản thân.
Thụ trong lòng càng thêm oán trách chính mình, lời nói nói ra cũng bất giác lớn tiếng.
“Ngươi như thế nào lại không mặc quần áo dày hơn, cảm lạnh thì phải làm sao bây giờ?”
“Không cần ngươi phải quản.” Công vung tay, đi vòng qua thụ.
“Ngươi không cần ta quản thì ngươi cần ai quản? Là cái tên học đệ kia hay là tên đàn anh mới vừa rồi?”
Công sững lại. Cúi xuống vốc một nắm tuyết ném thật mạnh vào người thụ.
“Ngươi biến ngay.”
Công tức giận cả hốc mắt đều đỏ, vốn dĩ ở trên xe lửa cậu đã không được nghỉ ngơi tốt, về nhà rồi, thụ còn trách móc câu.
Thụ bị công ném ném tuyết qua, nghĩ dù sao cũng là người trưởng thành hết rồi, cho dù giận cũng nên tiêu, vội vàng chạy tới, ôm trụ lấy công.
Bị công một phát đánh vào mu bàn tay, đỏ au một tảng.
Công chịu đựng lòng bàn tay đau, hồng con mắt nói ra lời nói tàn nhẫn nhất: “Chúng ta chia tay!”
Thụ vừa nghe lời này, trong lòng lập tức hoảng loạn muốn chết, cũng mặc kệ công tay đấm chân đá, gắt gao ôm ghì công không bỏ.
Công cúi đầu cắn bả vai của thụ, sức rất lớn, nghiến như là muốn đem khối thịt kia xé xuống.
Nhưng mà cứng quá, cậu không cắn được, răng thì hay rồi, vừa ê vừa mỏi. Càng thêm dùng sức đánh thụ, lần này là đánh thật, không có đau lòng.
Thụ bị chặn miệng chặn đến mơ màng.
“Ta sai rồi, ta sai rồi. Tha thứ cho ta được không, không chia tay nữa được không?” Thụ rời đi môi công, kéo theo một sợi chỉ bạc, dùng ngón cái lau đi, thấp giọng cầu xin, còn duỗi tay vuốt khóe mắt đã ướt nhòe nước mắt của công.
“Ngươi nói trước ngươi sai chỗ nào?” Công vậy mà không bị thụ lừa gạt.
“Ta không nên hung dữ với ngươi.”
“Còn gì nữa?”
“Không nên tức giận lung tung.”
“Ân?”
"Không nên đem bực bội của mình phát tiết đến trên người người khác.”
……
“Ta nói xong rồi. Chúng ta không chia tay nữa, nhé?” Thụ nhìn công, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
Công hất đầu nhỏ, không nhìn hắn.
“Ngươi lần sau còn như vậy không?”
“Sẽ không. Tha thứ ta đi, ưm?” Thụ bởi vì thời gian dài không có uống nước, lại ở dưới lầu ở đầu gió đợi thật lâu, giọng nói đều đã khàn khàn.
Công biệt biệt nữu nữu mà đáp ứng, nói không cho phép có lần sau.
Cậu đây là đang làm điều đúng chớ mới không phải bởi vì đau lòng thụ đâu.
Hai người hòa hảo như lúc ban đầu. Kết quả vừa xoay người. liền thấy được cha mẹ hai nhà đã đứng trước cửa.
- -----------------------------------------------------------------------------------------------------
Sói xám thụ: Lão bà giận rồi....sửa sai ngay thôi.... thơm thơm..
Editor: nói thiệt, khi đọc bản qt và raw, tôi chỉ ngờ ngợ thôi. đến chương này mới thực sự xác định nhiệm vụ trong quan hệ hai người...thiệt chán hết sức á.