Chương trước
Chương sau
Tất cả tu sĩ sở hữu Nhãn Thần Thông trong Linh Môn và Đông Điện, đều từng vào Tiểu Động Thiên thử một lần, đáng tiếc kết quả luôn là thất bại. Chỉ có Thông Thiên Nhãn của Thạch Hầu và đồng thuật của Mai thượng tôn có thể hơi hơi kích động truyền thừa.
Nhưng con khỉ gàn bướng kia, một không tu luyện, hai không thể bị tu sĩ khế ước.
Cho nên, duy nhất con đường sinh ra con nối dõi kéo dài huyết mạch này, là có hi vọng thành công thức tỉnh Nhãn Thần Thông.
Vì bảo hộ Đông Linh, phải thử bất kỳ biện pháp gì, đều đáng giá!
“Ta đã hiểu.”
Bị biểu tình và ngữ khí của Phòng trưởng lão ảnh hưởng, thần sắc Chân Tiểu Tiểu cũng không khỏi trở nên ngưng trọng.
Không biết vì sao, nàng lại nghĩ tới ngày mình ngồi trên bãi cỏ nhìn Cừu Thiên và Hoàng Dược lão chém giết trong rừng ấy, đột nhiên có một cảm giác đau thương mãnh liệt bao trùm toàn bộ thiên địa.
Tựa hồ trời đất vừa mất đi trụ cột chống đỡ, trong cơn cuồng phong tàn phá dữ dội, đang chậm rãi sụp đổ.
Không thể khai ra Tiểu Thấu Minh.
Dù sao sự tình còn liên quan đến đại kiếp nạn của Đông Linh, vũng nước đó quá sâu, hiện tại mình không lội nổi.
Nhưng vì các trưởng lão Cự Thần Tông, vì những con người đáng yêu sinh hoạt trên phiến đại địa này, nàng tuyệt không thể buông tha cho Thạch Hầu, tiếp tục độc hại!
“Để ta lại … suy nghĩ một chút.”
Nhắm hai mắt, Chân Tiểu Tiểu tĩnh tọa trên mặt đất, lâm vào trầm tư.
Chẳng lẽ phải ngoan ngoãn luyện ra đan dược màu đỏ phẩm chất Vô hà, dưới nguy cơ nổ ngực nghe Thú Linh Thạch thông báo dược tính?

Đây là con đường cuối cùng.
Chỉ là trước khi chọn nó, mình còn muốn thử một lần nữa.
Mở hai mắt, ánh mắt hồ nghi của Chân Tiểu Tiểu đánh giá một vòng trên người Tiểu Thấu Minh đứng bên cạnh, rốt cuộc tầm mắt dừng lại ở bản mặt treo vẻ hạo nhiên của nó.
Trầm mặc một lát, Chân Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn Phòng trưởng lão.
“Chộp Tiểu Mân Côi tới, ta muốn hiến tế với nàng.”
Không một ai phát ra thanh âm nghi ngờ Chân Tiểu Tiểu, nhanh chóng làm việc theo sự phân công của Phòng Đại trưởng lão. Không bao lâu, một con Chân Hỏa Linh Hầu toàn thân phủ kín lông dài đỏ đậm, lớn lên thập phần xinh đẹp, đã bị đưa đến trước người Chân Tiểu Tiểu.
Không muốn quấy rầy nàng hiến tế, mọi người lập tức né xa ba thước.
Tiểu Mân Côi ngồi ngay ngắn trước mặt Chân Tiểu Tiểu, ánh mắt rất hoảng loạn, không biết mình đột nhiên bị đưa tới nơi này là muốn làm cái gì.
“Ngươi cũng biết … truyền thừa kia đi?”
Không hề cưỡng bách, đối đãi với nó như bằng hữu, Chân Tiểu Tiểu thế nhưng bắt đầu tán gẫu cùng một con khỉ.
Nàng tự nói tự nghe, nói không ngừng.
“Hoặc là với con Thạch Hầu ngang bướng, ngươi vốn có chút cảm tình…”
“Mặc kệ như thế nào, hôm nay nhất định phải giải quyết nó! Ta cho ngươi ăn một thứ, ngươi suy ngẫm cẩn thận, việc bản thân mình khát vọng nhất trong nội tâm là gì, sau đó tự mình nghĩ cách, hoàn thành nó. Thần uy của thuật pháp hiến tế sẽ ban cho ngươi lực lượng vô thượng.”
“Nhớ kỹ! Phương thức duy nhất để đạt được lực lượng của ta, chính là tâm ý chắc chắn!”
Câu này quá giống lừa đảo, chẳng qua ngữ khí ôn nhu mà kiên định của Chân Tiểu Tiểu, lại lập tức khiến Tiểu Mân Côi đang thấp thỏm bất an trở nên an tĩnh.

Nó cúi đầu, thấy thiếu nữ trước mắt đã mở ra bàn tay, trong tay lăn tròn một viên đan dược đỏ tươi xinh đẹp!
Viên đan sáng lên lấp lánh, còn tản mát ra một mùi hương không cho phép người khác cự tuyệt!
Không chút do dự, Tiểu Mân Côi cầm lên, nhanh chóng nhét vào miệng!
“Đều trở về đi!”
Thấy con khỉ lưu loát ăn đan dược, vì phòng ngừa có việc ngoài ý muốn phát sinh, Chân Tiểu Tiểu vội vã gọi các đệ tử và trưởng lão Cự Thần Tông vẫn luôn tự giác che chắn thần thức, không dám nhìn trộm lên núi một lần nữa.
Ai……
Có phải ta đã giao cho nha đầu kia áp lực quá lớn hay không?
Hạo kiếp của Đông Linh, hẳn là chiến trường giữa các cường giả mới đúng. Lão phu thế nhưng nhất thời nóng lòng, tiết lộ việc này với Tiểu Tiểu.
Từng bước đạp lên đường núi, nội tâm Phòng trưởng lão vô cùng mâu thuẫn và thấp thỏm.
Tuy nhiên khi hắn ngẩng đầu, một cảnh tượng bất chợt đập thẳng vào mắt, Tiểu Mân Côi vốn đang tĩnh tọa trên vách núi lại đột ngột thả người nhảy xuống!
Ánh mắt phun lửa kia, còn có linh khí bất thường lưu động trong thiên địa … là cái gì?
Tim Phòng trưởng lão đập loạn một nhịp, ngơ ngác đứng tại chỗ.
_NL_
Ta chính là, một cái Mao đứng đắn nha … Khoanh tay ngẩng đầu nhìn bầu trời, vẻ mặt cao nhân tiêu điều.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.