Nếu không phải bên cạnh còn có người nhìn, lúc này Chân Tiểu Tiểu tuyệt đối sẽ lôi Thú Linh Thạch từ trong tay áo ra, bóp nát!
Đó rốt cuộc là đan dược quỷ gì? Vì sao hai con thú ăn xong, hiệu quả hoàn toàn khác nhau?
A a a!
Không luyện ra phẩm chất Vô hà thì không biết được dược tính, nhưng luyện ra phẩm chất Vô hà lại có nguy hiểm nổ ngực.
Đây không phải là khi dễ người sao?
Biểu tình chấn động, ánh mắt trống rỗng, Chân Tiểu Tiểu ngồi đờ đẫn dưới đất, không nghe thấy thanh âm ồn ào của các đệ tử Cự Thần Tông, cũng không nghe thấy lời mấy vị trưởng lão trấn an mình.
“Chân tiểu hữu, không sao hết, người luôn có thành công và thất bại, nhất thiết không được vì một lần thất bại mà đánh mất ý chí chiến đấu!” Nhị trưởng lão Cự Thần Tông bước lên phía trước.
“Chút ngoài ý muốn nho nhỏ như vậy, Cự Thần Tông ta còn không để trong lòng! Chân tiểu hữu ngàn vạn đừng từ bỏ nghiên cứu! Cho dù ở lại tông ta ba năm năm, cũng không có vấn đề!” Tam trưởng lão Cự Thần Tông vỗ bộ ngực mình phanh phanh.
“Tiểu nha đầu…”
Phòng trưởng lão giải trừ dung hợp với Tuyết Viên, thật cẩn thận đến gần, nhìn khuôn mặt nhỏ đen như than của Chân Tiểu Tiểu liền biết trong lòng nàng có khúc mắc.
“Đại trưởng lão.”
Chỉ khi Phòng Đại trưởng lão nói chuyện, con ngươi đờ đẫn của Chân Tiểu Tiểu mới hơi hơi chuyển động.
“Phòng tiền bối, thủ đoạn này của ta … chính ta đã sắp không nhịn nổi nữa, mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thu-trieu-hoang/1194883/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.