Lộc cộc lộc cộc lộc cộc……
Thanh âm phát ra từ cái bụng Thạch Hầu càng lúc càng lớn, cuối cùng thế nhưng còn nổ vang như trống trận, chấn động bầy khỉ xôn xao rối loạn.
Quái lạ!
Đôi mày của chúng trưởng lão đều nhăn nhíu một chỗ, trong mắt lập loè vẻ nghi hoặc.
Kia tuyệt không phải động tâm, rõ ràng là động dạ dày nha!
Thấy ánh mắt hoảng sợ của Thạch Hầu trở nên đỏ ngầu, từ miệng mở to chảy ra dòng chất lỏng sáng lấp lánh, thân thể Chân Tiểu Tiểu run run một cái, kinh hãi phát giác sự việc có vẻ không ổn!
Phản ứng này, làm sao có chút khác với Tiểu Thấu Minh? Ngược lại hơi hơi giống Tiểu Chúc Chúc khi nhìn cháo đậu thì hận không thể cắm cả đầu vào nồi?
Nó Nó Nó … Nó là đói nha!
Ngay lúc Chân Tiểu Tiểu gấp đến độ dậm chân, Thạch Hầu đột nhiên nhảy dựng lên trên mặt đất, nhanh như tên nhọn rời cung, bất chợt lao về phía một con khỉ dáng người đầy đặn nhất trong bầy!
Ngươi Ngươi Ngươi … Ngươi vậy mà coi thường vẻ đẹp của ta!
Cho rằng mình bị vứt bỏ, lòng tự trọng chịu một vạn điểm bạo kích, Tiểu Mân Côi còn chưa kịp khóc thành tiếng đã hoảng sợ chứng kiến một màn Thạch Hầu ăn thú.
Thạch Hầu mở miệng rộng … thế nhưng nuốt nguyên lành một con khỉ cái cường tráng vẻ mặt kích động vào bụng!
A!
Nha!
Oa!
Thạch Hầu thật sự quá sinh mãnh!
Lúc trước chỉ là không thông suốt, không nghĩ tới, hiện tại lại hóa thân thành ác quỷ, thấy cái gì ăn cái đó!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thu-trieu-hoang/1194882/chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.