Vừa nghe Phòng trưởng lão quát to, Tiểu Mân Côi càng không muốn đi, tiến lên trước ôm chặt chân Phòng trưởng lão, khi ngẩng đầu đã nước mắt giàn giụa.
Bộ dáng nhu nhược đáng thương kia, ai thấy cũng đau lòng.
Ách…
Nguyên bản muốn trực tiếp bóp chết Thạch Hầu luôn, nhưng dưới ánh mắt tràn ngập cầu xin và mong đợi đó, tâm tình của Phòng trưởng lão không khỏi mềm ba phần.
“Không bằng như vậy đi…”
Ngay lúc Phòng trưởng lão cực kỳ khó xử, Chân Tiểu Tiểu cầm theo một bao cá khô đi tới.
“Không xuống tay được thì bắt nó ăn cái này, có thể khiến nó suy yếu hai ba ngày.” Chân Tiểu Tiểu thập phần hào phóng, dùng sức nhét túi cá khô vào trong tay Phòng trưởng lão.
Không phải nói tốt rồi sao?
Đồ ăn ngươi nấu, toàn bộ đều là của ta!
Hai mắt Tiểu Chúc Chúc hồng hồng, ủy khuất nhìn chằm chằm túi cá, buồn bực vô cùng, lại đạp đạp mấy chân lên trên mặt Thạch Hầu.
Không cần oa!
Thấy Phòng trưởng lão treo vẻ mặt mơ hồ rút ra một con cá khô từ trong túi, ngay cả đau xót trên mặt cũng không thèm để ý, Thạch Hầu ngồi dưới đất lập tức kêu thảm thiết thê lương.
Lão tử nguyện ý bị Phược Ma Trận phong ấn! Bắt ta tròng lồng heo thả trôi sông đi!
Cầu xin các ngươi!
Tiểu yêu nữ đáng chết!
Nhìn Phòng trưởng lão cầm cá khô tới gần, trong mắt Thạch Hầu phun lửa, nếu ánh mắt có thể giết người, giờ phút này Chân Tiểu Tiểu đã chết trăm lần rồi.
Lão tử nhớ kỹ ngươi!
Ngươi còn ghê tởm hơn tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thu-trieu-hoang/1194871/chuong-295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.