“Nhị ca, trong thiên hạ, chỉ có ngươi với hắn, là người đáng để ta thật lòng đối đãi, ngươi lại giết hắn, tại sao đối với ta nhẫn tâm như vậy? 
“Nhị ca, ngươi ép ta hận ngươi…” 
Bàn tay dính máu của Phó Hình Giản trong sắc trời càng tối dần giống như một đóa hoa lan hút máu, thoáng ngừng, haha, hận ta sao… 
______ 
Quân An gạt mồ hôi, nói: “Lúc bọn họ ở trong Sách gia thôn ngoại thành tây đã bị Nhị vương gia phóng hỏa thiêu chết.” 
Sắc trời hoàng hôn chợt tối sầm, Phó Hoài Xuyên phút chốc đứng dậy, dựa vào mép bàn, thân hình cao lớn thoáng chao đảo, trước mắt một mảnh đen kịt, yết hầu tanh ngọt, cố nhịn xuống, nói: “Chuẩn bị ngựa, dẫn ta đến đó!” 
Tà dương như máu, cơn gió cuối xuân phả lên mặt lại mang theo cảm giác lạnh lẽo thấu xương. 
Sách gia thôn ở ngoại thành vốn là nơi đồn trú vào mùa săn bắn đầu thu hàng năm của cung đình, mồng một tháng tám hàng năm đều phong tỏa, không cho người ngoài tiến vào, đến khi mùa săn bắn kết thúc vào cuối tháng, mới cho phép thường dân sinh sống tới lui. 
Trong thôn gần mười hộ gia đình, đều là hộ săn bắn, nhà gỗ mái nỉ, hắt dầu bên trên, bùng lên ngọn lửa đỏ rực, bừng bừng khoái ý thiêu trụi tất cả. 
Con ngươi bán trong suốt của Phó Hình Giản đã bị ánh lửa nhuốm một màu đỏ diễm lệ yêu tà. 
Khi Phó Hoài Xuyên đến, ngọn lửa đã tắt, ngôi nhà gỗ nho nhỏ một mảnh tro tàn, gió 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thien-ha/3167779/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.