Tần Sơ Nhụy lắc đầu: “Sai chính là sai, không phải một câu bất đắc dĩ là có thể tha thứ được.” Chăm chú nhìn khóe môi hơi vểnh mang theo tính trẻ con của Lý Nhược Phi, nói: “Ta chỉ mong ngươi vĩnh viễn không hiểu lời ta nói hôm nay.” 
______ 
Đã vào Hạ chí. 
Lúc hoàng hôn, Sầm Châu đột nhiên mưa như trút nước. 
Thương đội Ca gia của Khúc Tẩm Minh đang đi đến ngoại thành, vội vào trú mưa trong một ngôi miếu hoang. 
Khúc Tẩm Minh là một bộ lạc ở Tây Châu, người trong bộ lạc vào nam ra bắc, am hiểu buôn bán. 
Từ mười năm trước sau khi Trữ quốc Phó Hoài Xuyên công chiếm Tây Châu, vì Phó Hình Giản mà thâm hận Tây Châu, người Tây Châu cũng bị hạn chế rất nhiều, không cho phép lập quân đội, không cho phép ăn mặc sặc sỡ, không cho phép tự xây nhà, không cho phép mua ruộng đất, không cho phép kết hôn sinh sống cùng người địa phương khác. 
Người Khúc Tẩm cũng nằm trong điều lệ này. Kẻ có tiền có thể ở trong khách điếm lữ quán, người nghèo lại chỉ có thể mấy nhà cùng sống chung trong những ngôi nhà tranh ở Tây Châu quận phủ, khổ không thể tả. 
Ca gia chính là một trong những thương hộ lớn nhất của Khúc Tẩm. 
Châu báu hương liệu bán cho Tĩnh Phong, binh khí lương thực bán cho Khai Yết —— là tôn chỉ của tất cả thương nhân Khúc Tẩm Minh, tôn chỉ có thể mang lại bạc trắng. Có bạc, mới có thể ở một nơi nhỏ nhoi an sinh lập nghiệp, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thien-ha/3167777/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.