Thật là nguy hiểm. Như vậylà đã qua khảo nghiệm rồi sao.
Cô thở phào một cái, coi như thoát khỏi nguy hiểm đầu tiên của công việc.
Vân Thi Ca ngồi vào chiếc ghế sô pha đối diện Lục Hắc Thần cứ tự nhiên ăn sáng.
Lục Hắc Thần đang đọc báo thì cảm giác có người ngồi đối diện thì ngẩng đầu lên. Đầu mày anh nhíu lại, Vân Thi Ca không biết gì vẫn gặm nhấm bó xôi, cô đang rất đói, tối qua bị chuốc rượu no mà vẫn không có miếng thức ăn nào vào bụng.
Lục Hắc Thần nhìn chăm chú cô một lúc rồi nhanh chóng rời tầm mắt về tờ báo trên tay.
Trước giờ thuộc hạ của Lục Hắc Thần có to gan đến đâu cũng không giám ngồi đối diện anh, họ còn không giám ngồi. Vậymà cô gái này lại thản nhiên ngồi trước mặt anh như vậy.
Lục Hắc Thần không thèm nhìn cô thêm lần nữa, nói:“Ai cho phép em ngồi như vậy”.
-“Không cho phép tôi ngồi chẳng lẽ bắt tôi đứng”. Làm người cũng đâu cần ác như vậy.
-“Với lại, anh đâu cần khinh người như vậy, nói chuyện với người khác phải biết tôn trọng một chút chứ, thà nhìn tờ giấy toàn chữ là chữ chứ cũng không nhìn tôi lấy một lần”. Đấy là khinh người.
Cô gái này còn giám giáo huấn anh:“Sao, có ý kiến”.
Phải rồi cô đang là thuộc hạ của Lục Hắc Thần, cô vội bào chữa:“Không, chỉ là...”.
Chẳng lẽ phải đứng ngay sau Lục Hắc Thần. Nghĩ rồi Vân Thi Ca quoăng bó xôi đã ăn gần hết vào sọt rác, nhanh chóng xuất hiện ngay sau lưng Lục Hắc Thần đứng im như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thi-ca-em-la-cua-toi/47288/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.