Lục Hắc Thần quay lưng đi ra phòng khách. Lục Hắc Thần rời đi, Vân Thi Ca đang ngủ bỗng có cảm giác an tâm hơn. Khi Lục Thần ở đây, cô có một cảm giác như thể đang bên cạnh ác quỷ.
Sáng sớm, mặt trời chiếu những tia nắng xuống căn biệt thự, ánh nắng lọt qua khe cửa chiếu vào mắt cô gái đang màng.
Vân Thi Ca theo bản năng lấy tay che mắt, vươn vai ngồi dậy. Vì tối qua uống nhiều rượu nên đầu cô có hơi nhức.
Đập vào mắt cô đầu tiên, là người đàn ông đang ngồi trên sô pha.
Cô không thể tin nổi, sợ mình bị hoa mắt Vân Thi Ca dơ tay lên dụi mắt.Vân Thi Ca coi lại quần áo trên người, vẫn trỉnh tề. Lục Hắc Thần này ít ra vẫn còn tính người. Nhưng cô không khỏi ngạc nhiên.
-“Sao anh lại ở đây”.
Lục Hắc chuyển ánh mắt về chỗ cô rồi lập tức quay về lại trang báo trên tay.
Phải rồi, đây là chỗ nào...
Từng mảng kí ức hiện về trong đầu cô.
Hôm qua cô thế lại dám công khai chửi Lục Hắc Thần.
Thật không giám tin, cô chọc tới ác quỷ rồi...
Thật muốn đâm đầu xuống đất, chắc cô chết mất.
Vân Thi Ca có một điều thắc mắc:“Sao anh lại tốt bụng vậy,còn đưa tôi về đây”.
-“Tôi chỉ không muốn mất đi thuộc hạ có chút bản lĩnh”. Lục Hắc Thần nói như đó là chuyện đương nhiên.
Vân Thi Ca tự hào về mình, ngay cả Lục Hắc Thần cũng công nhận cô có bản lĩnh.
-“Điều này thì tất nhiên rồi”.Còn phải nói, bản lĩnh của cô thật không thể khinh thường.
Hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thi-ca-em-la-cua-toi/47289/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.