“Ngươi chính là hậu kiếp của ta.”
“Xin lỗi ngươi vì đã khiến ngươi phải gánh tội nghiệt chồng chất của ta.”
“Xin lỗi ngươi… Xin lỗi….”
Sắc mặt của Diệp Lạc Hy từ sau khi gặp Ma Tôn cho đến bây giờ vô cùng tệ hại. Đừng nói là phu quân nàng, ngay cả hài tử nàng muốn đến gần nàng cũng thật khó.
“Ma Tôn kia đã nói gì với nương thân các con sao?” Hỗn Độn xách nhi nữ nhà mình là Lục Yên Nhiên lên, gặng hỏi.
Nàng lắc đầu: “Ma Tôn kia không hề nói lời nào quá đáng với nương thân chúng con cả. Là sau khi người mất ý thức khi vào điện thờ của Ma giới một lúc lâu sau, trở ra thì người thành như vậy.”
Hắn nghe xong liền biết được có nhiều chuyện đã xảy ra chỉ trong một khắc ngắn ngủi nàng mất ý thức kia. Nhìn nàng như vậy, hắn cảm thấy đau lòng. Nhưng so với đau lòng, trong lòng hắn lại dấy lên cảm giác bất an và sợ hãi nhiều hơn.
Hình như do ở cạnh nhau quá lâu mà không chỉ Hỗn Độn, ngay cả người bình thường điềm nhiên như Cùng Kỳ cũng phải nhíu mày khi nhìn Diệp Lạc Hy vừa trầm tư suy nghĩ. Thậm chí cả liên kết suy nghĩ giữa nàng và bọn hắn cũng bị nàng chặn đứng, không cho bọn hắn thâm nhập mới đáng sợ a.
Kết quả, Đào Ngột là người bị ép bước đến mở màn trước cuộc nói chuyện của bọn họ.
Diệp Lạc Hy nhìn Đào Ngột bưng vào canh cá mà nàng thích ăn cùng với một chén đào hoa tửu hâm nóng. Nàng nhìn hắn, nhíu mày: “Ta đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thanh-yeu-vuong-chi-chien-than-tai-thuong-trung-sinh-ta-lam-lai-tat-ca/366651/chuong-380.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.