Rốt cuộc thì không có cảnh Diệp Lạc Hy bị gặm sạch từ đầu tới chân.
Nhưng đích xác lại có cảnh Thiên Thượng thần cổ thần niệm bị Tứ Đại Hung Thú giam trong một cái lồng, hệt như cách người ta giam cầm một con chim. Khác ở chỗ, chim cảnh bị giam chỉ cần một cái khóa ấn ở một chân là đủ, còn cái con người bé xíu kia bị giam bao gồm tứ chi và một cái vòng cổ.
Người này có gương mặt không giống Diệp Lạc Hy, nhưng màu sắc linh hồn hiếm hoi của hai người lại giống hệt như nhau.
“Ngươi chính là mụ già khốn nạn đó?” Hỗn Độn nhíu mày, dùng một cái que chọc vào trong lồng sắt, dường như không thể tin nổi vào mắt mình.
“Ngươi chính là kiếp trước của nàng sao? Thật không thể tin được hai người có cùng chung một linh hồn đó.” Đào Ngột tặc lưỡi: “Hy Hy nhà bọn ta hiền lành, lương thiện biết bao nhiêu. Còn cái kiểu nữ nhân sống mấy chục vạn năm thiết trụ không ra hoa như ngươi thì đúng là thảm họa.”
“Hy Hy, nàng sao thế?” Thao Thiết nhìn nàng đang ngây người, đến cả y phục lúc nãy bị bọn hắn trêu một chút, tán loạn cũng chẳng thèm tự mình chỉnh lại. Mà dường như, nàng đang lo lắng cái gì thì phải.
Diệp Lạc Hy im lặng thật lâu, thật lâu. Cuối cùng, nàng cũng đành thở dài, lên tiếng.
“Im lặng cũng không giống với phong cách của ta. Thiên Thượng, nếu như ngài đã tới đây rồi, chi bằng nói hết một lần đi. Ta cũng không có ý định giấu.”
“Bao gồm những lời bào đệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thanh-yeu-vuong-chi-chien-than-tai-thuong-trung-sinh-ta-lam-lai-tat-ca/366652/chuong-381.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.