“Diệp, ngươi ổn chứ?” Tiêu Nguyệt Dạ hỏi nàng.
Diệp Lạc Hy không trả lời câu hỏi này của Tiêu Nguyệt Dạ. Nàng im lặng một lúc rồi nói: “Ta không biết chuyện sẽ xảy ra theo hướng này. Ma Tôn, câu chuyện ngày hôm nay nên chỉ có ta và ngươi biết thôi, được chứ?”
Hắn không biết dự tính trong lòng của Diệp Lạc Hy, nhưng chí ít thì Tiêu Nguyệt Dạ biết được lúc này nàng đang rất rối bời. Hắn nói: “Ta sẽ không nói. Đồng thời ta cũng sẽ không nhúng chàm gì bất cứ đến chuyện này. Nhưng nếu như ngươi cảm thấy an tâm, có thể đem mấy hài tử của ngươi gửi lại chỗ muội muội ta.”
Diệp Lạc Hy gật đầu: “Đa tạ lòng tốt của ngươi. Nhưng thân ta là một người mẹ, ta vẫn đủ năng lực lo lắng cho con của ta.”
Tiêu Nguyệt Dạ nhìn Diệp Lạc Hy ôm theo hài tử rời đi. Hắn nhìn về cái bóng đen lờ mờ đằng sau lưng mình. Hắn nhíu mày không vui: “Sư phụ, người và người đó nói như vậy là có ý gì?”
Bóng đen kia rộ lên tiếng cười trầm thấp. Thanh âm cất lên là của một nam tử. Hắn điềm nhiên: “Con đừng tưởng là con giấu thì vi sư không biết chuyện gì xảy ra nhé. Ngươi và nàng đều là hai kẻ làm trái thiên đạo. Đây chính là một trong những kiếp nạn mà nàng phải trải qua. Tiêu nhi, con đã hoàn thành kiếp nạn của con rồi. Bây giờ, kiếp nạn của nha đầu kia mới thật sự bắt đầu.”
Tiêu Nguyệt Dạ ánh mắt lạnh xuống. Hắn quay đầu lại, nhìn bóng đen kia, chất vấn: “Vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thanh-yeu-vuong-chi-chien-than-tai-thuong-trung-sinh-ta-lam-lai-tat-ca/366650/chuong-379.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.