Rốt cuộc thì đến ngày thứ tư sau khi nàng tỉnh dậy, Diệp Lạc Hy mới có thể lết được xuống giường và đứng thẳng lưng một chút. Nhưng hạ thân vẫn còn đau lắm.
Vấn đề ở đây là nàng chỉ có thể lết được xuống giường thôi, còn vấn đề đi được bao xa thì… ai ôi ôi, cái eo già của nàng sẽ gãy mất.
Hôm nay là buổi trưa ngày thứ tư. Vốn dĩ nàng định bụng là sau khi dùng bữa, nàng sẽ ra vườn để nghỉ ngơi, ngắm cảnh sắc mây trời một lúc.
Vừa mới đi được hai bước từ cửa phòng ngủ ra đến hành lang đã thấy từ trên trời có một đám mây ngũ sắc ồ ạt ùa về. Nàng thở dài. Đám nhóc này! Từ cái ngày chúng biết nàng về Quang Minh đỉnh nghỉ ngơi thì cứ hai hôm, ba hôm, nàng nghe Ma Long hoặc Tam Lang báo lại rằng, đám nhóc ấy sẽ lại chạy về đây ăn ké, không ít thì nhiều cũng chỉ một, hai đứa, nhiều lắm là bốn đứa. Vậy mà chẳng hiểu vì sao hôm nay lại kéo thành một đoàn đầy đủ mười hai thành viên. Rõ ràng đều là lớn cả rồi, chẳng hiểu sao tính tình đứa nào đứa nấy vẫn giống hệt như tiểu oa oa ba tuổi vậy.
A Viên còn nhỏ hơn mấy đứa này, nhưng nàng cũng không thấy tiểu hài tử bám mình như đám nhóc ấy a. Mà ngẫm lại thì, hình như A Viên cũng không phải dạng con nít ranh quậy phá gì lắm thì phải. Suốt bốn năm trời chăm bẵm đứa trẻ ấy, nàng thấy hài tử vô cùng ngoan nha.
Mới là lạ! Chẳng qua là chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thanh-yeu-vuong-chi-chien-than-tai-thuong-trung-sinh-ta-lam-lai-tat-ca/366596/chuong-325.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.