“Đám hiền tế các ngươi.” Thái Thượng lão quân vỗ vai bọn hắn rồi nói: “Sắp tới ra chiến trường, các ngươi nhớ chăm sóc nha đầu nhà ta cho kỹ đấy. Nó về mà sút đi chút cân nào, bọn ta đánh các ngươi không trật đâu.” Đe dọa đám hiền tế một chút. Sau này Hy nhi nhà các ông gả cho cái đám vô lại này, sẽ vất vả lắm a. “Vâng!” Bọn hắn ôm quyền hướng Thái Thượng lão quân hạ lễ. Chẳng hiểu sao, lão nhân gia ấy lại nở nụ cười, tựa như thỏa mãn, lại có cảm giác bề trên vô cùng. Tại sao ư? Tứ Đại Hung Thú là ai? Thanh danh của bọn hắn, tai tiếng của bọn hắn, thậm chí những việc càng quấy, hoang đường bọn hắn đã từng làm cũng chẳng ít đi đâu được. Thậm chí vì bản tính lì lợm, tự cao của mình khiến không ai có thể trị được bọn hắn. Bây giờ, Diệp Lạc Hy gọi lão là gia gia, bọn hắn lại là kẻ đội vợ lên tận trời, đương nhiên cũng phải cung kính theo với lão. Cho nên, lão mới có cảm giác đạt được đại thành tựu a. Lúc này, khác với nụ cười vui vẻ, thoải mái khi đối diện với Diệp Lạc Hy, lại chính là sự lạnh lẽo, uy áp đáng sợ của ba vị Tam Thanh. “Diệp Lạc Hy, thượng thần Lạc Hy chính là chất nữ của bọn ta, và nàng có quyền tranh đoạt vị trí người kế thừa chúng ta trong tương lai. Hôm nay những dị nghị về nàng, bọn ta đều đã nghe thấy hết rồi. Hôm nay, bất cứ là kẻ nào, chỉ cần có sự dị nghị về nàng, dù chỉ một câu, đều bị phạt khổ sai một trăm năm. Địa vị cũng bị tước mất một bậc. Còn nữa, về những ấm ức mà chất nữ của ta đã phải chịu trong suốt quãng thời gian nàng ở Cửu Trùng Thiên đều sẽ được bồi thường bằng tiền của Đế Quân và Thiên Tư Tư quận chúa. Riêng Thanh Hà tiên tử, không biết tôn ti, không biết trật tự, lại ăn nói ngông cuồng, bất kính bế trên. Phạt vào tân dã khố, tước bỏ phong hiệu, giáng làm phàm nhân, vĩnh viễn không được bước vào chính điện và các cung, phủ ở Thiên giới.” Còn chưa hết bàng hoàng, Tam Thanh các vị lão nhân gia đa quay sang hỏi Thiên Đế rằng: “Ta làm như vậy, đồ nhi, ngươi không có gì bất mãn chứ?” Thiên Đế chỉ có thể cúi đầu và nói rằng: “Sư phụ lão nhân gia, ngài phạt rất đáng. Đồ nhi khâm phục.” Đồng thời, còn nói thêm rằng: “Là đồ nhi quản giáo mọi chuyện chưa nghiêm, xin sư phụ trách phạt.” Nguyên Thủy Thiên Tôn lắc đầu, xua tay nói rằng: “Phạt thì miễn đi. Miễn rằng từ nay về sau, đừng để những chuyện tương tự xảy ra nữa là được.” “Vâng!” Thiên Đế cúi đầu nhận lệnh. “Gia gia, con có chuyện muốn nói.” Nàng liền ôm quyền hướng ba vị thiên tôn, cung kính. “Chất nữ ngoan, có gì cứ từ từ nói, không cần hành lễ với chúng ta.” Linh Bảo Thiên Tôn đỡ nàng đứng dậy, cười tươi. “Phạt này đối với bọn họ nặng quá. Dù sao con cũng đã đả thương bọn họ không ít. Nên con muốn xin cho bọn họ được giảm phạt. Bây giờ chiến sự cấp bách, nhân lực cũng đang cần có chỗ dùng.” Nàng ôm quyền nói. Những kẻ còn đang tưởng rằng bản thân sắp chết tới nơi. Hình phạt của các vị Tam Thanh vô cùng đáng sợ, có thể sẽ có nhiều kẻ ngày hôm nay sẽ phải mất mạng. Đắc tội với một huyễn vương cấp sáu, bọn họ vẫn còn thở như vậy là may lắm rồi. Nhưng hôm nay đột nhiên nghe Diệp Lạc Hy nói một câu như vậy, liền như kẻ chết đuối vớt được phao giữa dòng, hai mắt kẻ nào kẻ nấy sáng ngời, nhìn Diệp Lạc Hy như phụ mẫu tái sinh. “Không được.” Cả ba vị đồng thanh: “Chất nữ của chúng ta đã chịu thiệt thòi trong thời gian qua, chúng ta nhất định sẽ không để cháu thiệt thòi thêm nữa.” Diệp Lạc Hy biết gia gia của nàng, nhất là Ngọc Thanh Nguyên tôn thượng đang áy náy về tuổi thơ bất hạnh mà nàng phải trải qua. Vô cùng khốn khó a. Nhưng mà, nếu phạt bọn họ như vậy, Thiên giới sẽ có lắm kẻ không phục. Oán càng thêm oán. Cho dù sau này muốn thu phục lòng người, cũng vô cùng khó khăn. “Gia gia, vậy, con đổi cho người một điều kiện con sẽ giúp các gia gia, trong khả năng của con có thể làm được. Mọi người tha cho bọn họ, được không?” Nàng cười hỏi. “Thật không?” Cả ba vị gia gia ấy hỏi lại. Cảm giác như mình bị gài là thế nào ấy nhỉ? Nhưng nàng vẫn nói: “Khẩn xin gia gia khai ân cho bọn họ.” Lúc này, uy áp của ba vị lão nhân gia kia mới giảm xuống, rồi nói: “Phạt tất cả bổng lộc hai trăm năm. Từ nay về sau quản cho tốt cái miệng của các ngươi đi.” Mọi người vui mừng khôn tả. Cuối cùng cũng được tha cho rồi. Nhưng, Linh Bảo Thiên Tôn lại xoa cằm nhìn về phía Thanh Hà tiên tử và Thiên Tư Tư quận chúa, nói: “Còn Thanh Hà và Thiên Tư Tư, hai người các ngươi phạm phải đại bất kính. Cho dù tội chết được miễn, nhưng tội sống khó tha. Thanh Hà phạt như cũ. Thiên Tư Tư, phạt ngươi lịch kiếp bốn lần như chất nữ của ta đi. Khi nào ngươi chịu đủ nỗi khổ của yêu hận triền miên xong, ngươi mới được trở về.” Thiên Tư Tư sững sờ, sau đó cũng chỉ có thể ôm quyền hướng Thiên Tôn bái lạy. Diệp Lạc Hy, ngươi cứ chờ đó. Sẽ có một ngày, bổn quận chúa sẽ đạp ngươi xuống dưới chân. Hôm nay quận chúa ghi nhớ mối hận này, sau này sẽ tìm ngươi trả lễ rồi rời đi. Diệp Lạc Hy đã nhìn thấy ánh mắt đó của Thiên Tư Tư, nhưng nàng chỉ khẽ cười một chút nhìn nàng ta hậm hực rời đi. Thiên Tư Tư à Thiên Tư Tư. Cửu đại đáp lễ của ta, ngươi chỉ mới nếm có hai thôi. Còn bảy lần nữa lận. Ngươi cứ từ từ mà tận hưởng những nỗi đau mà đời trước ta phải chịu đựng đi. Oan trái của ta và ngươi, ta sẽ từ từ đến đòi nợ ngươi, từng cái một. Thật ra, hôm nay Diệp Lạc Hy cũng không nghĩ rằng, chính các lão gia gia sẽ giúp nàng trút giận như thế này. Mà, cho dù các ông không trút giận giúp nàng, chính nàng cũng sẽ phạt nàng ta như vậy. “Còn Đế Quân.” Nguyên Thủy Thiên Tôn nhìn hắn đứng đờ cả người nãy giờ, nói: “Ngươi làm sư phụ, nhưng lại chưa từng xứng với cái gọi là hữu danh vô thực này. Vậy thì ngươi nên cho chúng ta một lời giải thích hợp lý cho hành động ngày hôm nay của ngươi. Hoặc, ngươi viết giấy từ đồ đệ đi.” Độc Cô Tư Dạ trợn mắt nhìn Tam Thanh ngạo nghễ rời đi, lại nhìn đến Diệp Lạc Hy đột nhiên được kẻ lạ sủng ái thì vui mừng đến thể hiện rõ, loan loan trên mặt. Hắn càng thêm đau khổ, tuyệt vọng hơn. Hắn đã không thể quay đầu lại nữa rồi sao? Tiễn được ba vị đại thần rời đi rồi, những thần tiên khác không bị phạt đều đồng loạt cúi đầu trước Diệp Lạc Hy mà hô rằng: “Tạ thượng thần rộng lượng khai ân, không tính toán với chúng ta chuyện trước đây.” Diệp Lạc Hy không nói gì. Nàng thờ ơi nói một câu: “Quản tốt cái miệng của các ngươi đi. Không có lần sau nữa đâu.” Rồi hướng Diệp phủ rời đi. Chúng nhân nhìn nhau, chỉ có thể cúi đầu hối hận. Hôm nay Diệp Lạc Hy trừng phạt họ, về lý về tình thì đều là do bọn họ không biết tự lượng sức mình, chính là cái kết bọn họ phải nhận lấy. Nhưng khi Thiên Tôn trách phạt xuống, thì đó chính là cực hình của bọn họ. Cho dù thế nào đi chăng nữa cũng vô cùng khốn khổ và chật vật, đầy khó khăn. Cũng may là Diệp Lạc Hy còn khoan hồng độ lượng, cầu xin các vị Tam Thanh kia tha cho bọn họ một con đường sống. Đó chính là đại ân đức lớn nhất rồi. Chúng nhân đều cúi đầu mà hướng Diệp Lạc Hy, đồng loạt hô rằng: “Chiến Thần Lạc Hy tại thượng.” Khoảnh khắc Diệp Lạc Hy rời đi rồi, Đế Quân vẫn còn ngồi thẫn thần trên đất lạnh, rốt cuộc cũng chỉ có Thanh Loan và Đào Mộc tốt bụng đỡ chủ nhân mình đứng dậy mà thôi. Đế Quân cứ như vậy, giống hệt một người mất hồn mà trở về Đông Cung của hắn. Nghe nói là Đông Cung cứ như vậy mà đóng cửa suốt cả một ngàn năm trời. Mà, từ trong một chiếc kính sáng chói, một nữ nhân xinh đẹp, nhưng lại đang bày ra vẻ mặt tức giận đến cùng cực, thậm chí là nghiến răng ken két, ánh mắt hằn lên tia máu đỏ, tức giận đến thổ huyết. Tay ả ta siết chặt thành quyền, móng tay đâm sâu vào da thịt, chảy máu. “Diệp Lạc Hy, ngươi cứ chờ ở đó. Hôm nay ngươi đắc ý bao nhiêu, sau này bổn cung sẽ đòi lại cho chính mình bấy nhiêu.”1 ==== Đôi lời của tác giả==== Chúc các nàng 8/3 vui vẻ, xinh đẹp và đạt được nhiều may mắn nhé. 4 chương liên tiếp là quà 8/3 của ta đó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]