Về đến Diệp phủ, bọn họ đã nhìn thấy hai người Khang Tư và Nữ Oa đợi nàng sẵn ở bên trong. Đám nhóc con không dám hó hé lời nào. Bởi vì với tình hình hiện tại mà nói thì, nếu như chúng dám nói lời nào không phải, nhất định sẽ bị cái người đang nổi giận đùng đùng bên trong đánh chết mất.
Vừa bước vào đến cổng, Diệp Lạc Hy đã nhìn thấy Nữ Oa đứng ở đó, đợi mình.
Nữ Oa đứng ở đấy, không hề quay lưng lại nhìn nàng, cũng không nói gì cả. Bóng lưng của nàng ấy tỏa ra một mùi sát khí khá nồng đượm, khiến cho Khang Tư đứng bên cạnh cũng co người, sợ hãi.
Nhìn Khang Tư còn như vậy, Lạc Hy nàng biết là mình hơi bị thảm rồi.
Chỉ có thể rụt rè tiến về phía trước và lẩm bẩm:
“Tỷ tỷ, muội…” Diệp Lạc Hy nhìn Nữ Oa, nhưng rồi nói cũng không nói được lời nào, chỉ có thể quỳ xuống trước mặt nàng ấy, khiến trên dưới trong ngoài Diệp phủ đều quỳ xuống theo nàng. Nàng nói: “Muội không có lời nào để giải thích. Tỷ muốn đánh muốn phạt, thế nào muội mặc tỷ xử lý.”
Diệp Lạc Hy vừa giứt lời, Nữ Oa quay đầu lại, còn chưa kịp mở miệng ra nói lời nào thì đằng sau nàng, bốn cặp mắt đỏ ngầu, đằng đằng sát khí nhìn Nữ Oa mà nói rằng:
“Chuyện này là do chúng ta một hai xúi nàng làm bậy. Lỗi là của chúng ta, không liên quan gì đến nàng. Nữ Oa thánh nữ, nếu ngài muốn phạt muốn đánh muốn trút giận như thế nào, thì cứ việc trút lên bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thanh-yeu-vuong-chi-chien-than-tai-thuong-trung-sinh-ta-lam-lai-tat-ca/366544/chuong-275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.