Chương trước
Chương sau
Diệp Lạc Hy hơi nhíu mày.  Người này, hắn biết tiểu Lục?

Na Tra cất tiếng: “Bắc Quân thượng thần là người cai quản chín mươi vạn quân thượng binh.  Hắn đương nhiên rất nổi tiếng.  Có vẻ ngươi biết hắn?”

Minh chủ khẽ gật đầu: “Cũng được tính là quen biết.  Nhưng theo như ta biết, sau khi sư phụ hắn qua đời, trông hắn giống như sâu bướm lột xác vậy.  Thật đáng ngạc nhiên.”

Lục Bắc Quân rất tài năng.  Diệp Lạc Hy mỉm cười trước lời của Minh chủ.  Lục Bắc Quân chỉ thích giả ngốc trước mặt tất cả mọi người mà thôi.  Thật ra, trong số mười ba đồ đệ của nàng, Lục Bắc Quân là đứa trẻ mưu mô và tính toán nhất.  Hắn chưa từng thua trước một ván cờ nào.  Hơn nữa, chữ viết của đứa trẻ ấy cũng được xem là tài năng nhất trong số các huynh đệ của hắn.

Trận đấu của Diệp Lạc Hy và những người khác lại được tiếp tục.  Người thứ hai ngênh chiến là một đại hán có sức mạnh vô cùng cường hãn.  Hắn ta rất điên cuồng và thích chiến đấu.  Thậm chí, cách hắn lên sàn đấu còn khiến cho sàn đấu rung động mạnh mẽ.

Hắn ta nhìn nữ tử nhỏ bé, ốm yếu trước mặt và nói: “Ta cho phép ngươi tấn công ta trước.”

Xem ra, hắn rất tự tin về sự tự vệ của mình.

Diệp Lạc Hy mỉm cười và nàng cầm cành mai, cánh tay đưa cành mai mỏng manh theo hình một bát quái to lớn và….

ẦM!

Một tiếng nổ lớn phát ra.

Gã to lớn bị đánh bay về đằng sau, gã lùi lại tầm mười bước.

Diệp Lạc Hy mỉm cười và hỏi: “Tiền bối, xem ra ngài rất mạnh.”

Gã tròn mắt nhìn nàng, rồi lại nhìn về vết thương trước ngực mình và gã nhe răng cười, ôm quyền hướng nữ tử kia nói: “Có thể một chiêu đánh bật được khiên giáp của ta, ta phải công nhận là ngươi rất mạnh.”



Na Tra càng trầm trồ.  Chiêu thức thứ hai của Diệp Lạc Hy vừa hay lại là kiếm chiêu của Mục Thiên Thiên.  Sức công phá tuyệt đối, gọi là Bạo Thực.  Nếu như tiên nữ kia thực mạnh, kiếm vừa rồi sẽ khiến cho đói thủ của nàng có thể bị đánh tan nát thành vạn mảnh.

Ngao Bính từng chứng kiến Diệp Lạc Hy dùng chiêu này cứu cả hắn và Na Tra.  Chỉ bằng một cái phất tay nhẹ, tất cả các sát thủ truy sát hắn đều bị đánh tan thành từng mảnh.

Người biết uy lực của chiêu thức này, cảm thấy rùng mình.  Người không biết được uy lực của chiêu thức này, lại vỗ tay khen ngợi vô cùng.

Người thứ ba trực tiếp ra chiêu với nàng, lại chính là thuộc hạ thân tín của minh chủ.  Hắn bước lên võ đài, nhìn tiên nữ và lạnh lùng nói: “Chỉ cần ngươi có thể chạm được vào kiếm của ta, xem như ngươi thắng.”

Vị tiên nữ khẽ gật đầu: “Mong các hạ nương tay.”

Và tiên nữ kia xuất chiêu.

Na Tra vừa thấy tư thế của tiên nữ, hắn vội hét lên: “Huynh đài, mau né đi!”

Kiếm của tiên nữ kia vung ra, ngay lập tức nó đã trở thành một vòi rồng khủng khiếp.  Bức tường đằng sau lưng gã bị cuốn vào, nứt toát và vỡ ra thành trăm mảnh.

Mọi người đều hoảng hốt đứng dậy.  Có kẻ tức giận.

“Phong căn?” Một người phỏng đoán.

“Không đúng!  Không phải gió đâu.  Là uy lực thuần túy của chiêu thức đó.”

“Không thể nào!  Thật vô lý!  Không thể nào là chiêu thức bình thường được.”



Vị minh chủ nghe mọi người bàn tán, tức giận, sợ hãi, kinh ngạc và không tin, liền hỏi người đã kêu thuộc hạ của hắn mau tránh đi.

“Huynh đài, vậy huynh nói xem, đây là chiêu thức gì, vì sao lại lợi hại đến như vậy?”

Na Tra liền nói: “Bộc Lưu Kiếm.  Một khi xuất chiêu, sẽ tạo ra một vòi rồng khủng khiếp và khiến đối phương bị hàng vạn lưỡi kiếm sắc bén cắt cơ thể thành thịt mỏng.  Đây là chiêu thức của An Nhiên thượng thần.”

Nghĩa là, nếu chiêu vừa rồi đánh trúng vị kia, hắn nhất định sẽ bị cắt cơ thể thành thịt mỏng.  Hai trăm năm trước, hắn từng may mắn chứng kiến cảnh An Nhiên thượng thần đại chiến với Dực Tộc làm phản, hắn đã nhìn thấy An Nhiên xuất ra một chiêu khiến thiên quân vạn mã khiếp sợ.

Tiên nữ kia vẫn cầm cành mai, và nàng tỏ vẻ hốt hoảng: “Lợi hại đến vậy sao?”

Na Tra nghiến răng hỏi: “Chẳng lẽ thượng thần chưa từng giải thích với ngươi sự đáng sợ của những chiêu thức ngươi vừa thi triển hay sao?  Tiên nữ, đó đều là những chiêu thức liệt vào hàng nhất kích tất sát.  Một khi xuất ra, chỉ có thể lấy mạng bất cứ ai.”

Tiên nữ hốt hoảng và hoảng sợ.   Nàng khẽ lắc đầu: “Không, không đúng.  Thượng thần rõ ràng nói với ta, nếu như có ai đó đe dọa ta, ta nên xuất chiêu thức này.  Vị huynh đài này muốn dùng một chiêu đánh gãy cành mai của ta.  Nó là chân thân của ta đó.  Nếu cành mai gãy, ta sẽ chết mất.”

Mọi người càng thêm trầm trồ.

Vị minh chủ nhìn về phía thuộc hạ của mình và hỏi: “Thật sự là như vậy sao?”

Người kia cũng khẽ gật đầu: “Vâng, thuộc hạ không hề biết đó là chân thân của nàng.  Thuộc hạ chỉ nghĩ, nếu như đoạt đi vũ khí của nàng, thì nàng sẽ không thể tấn công nữa.  Chỉ vậy thôi.”

Lý do hoàn toàn hợp tình hợp lý.

Và Diệp Lạc Hy khẽ cười và ôm quyền hướng người kia: “Đa tạ các hạ đã nương tay.”

Người kia khẽ lắc đầu và ôm quyền đáp lễ: “Là tại hạ đã không nghĩ chu toàn.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.