Diệp Lạc Hy hơi nhíu mày. Người này, hắn biết tiểu Lục?
Na Tra cất tiếng: “Bắc Quân thượng thần là người cai quản chín mươi vạn quân thượng binh. Hắn đương nhiên rất nổi tiếng. Có vẻ ngươi biết hắn?”
Minh chủ khẽ gật đầu: “Cũng được tính là quen biết. Nhưng theo như ta biết, sau khi sư phụ hắn qua đời, trông hắn giống như sâu bướm lột xác vậy. Thật đáng ngạc nhiên.”
Lục Bắc Quân rất tài năng. Diệp Lạc Hy mỉm cười trước lời của Minh chủ. Lục Bắc Quân chỉ thích giả ngốc trước mặt tất cả mọi người mà thôi. Thật ra, trong số mười ba đồ đệ của nàng, Lục Bắc Quân là đứa trẻ mưu mô và tính toán nhất. Hắn chưa từng thua trước một ván cờ nào. Hơn nữa, chữ viết của đứa trẻ ấy cũng được xem là tài năng nhất trong số các huynh đệ của hắn.
Trận đấu của Diệp Lạc Hy và những người khác lại được tiếp tục. Người thứ hai ngênh chiến là một đại hán có sức mạnh vô cùng cường hãn. Hắn ta rất điên cuồng và thích chiến đấu. Thậm chí, cách hắn lên sàn đấu còn khiến cho sàn đấu rung động mạnh mẽ.
Hắn ta nhìn nữ tử nhỏ bé, ốm yếu trước mặt và nói: “Ta cho phép ngươi tấn công ta trước.”
Xem ra, hắn rất tự tin về sự tự vệ của mình.
Diệp Lạc Hy mỉm cười và nàng cầm cành mai, cánh tay đưa cành mai mỏng manh theo hình một bát quái to lớn và….
ẦM!
Một tiếng nổ lớn phát ra.
Gã to lớn bị đánh bay về đằng sau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thanh-yeu-vuong-chi-chien-than-tai-thuong-trung-sinh-ta-lam-lai-tat-ca/1936851/chuong-456.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.