Mọi người nhìn nhau, một miệng đồn mười, mười miệng đồn trăm. Và thế là tin tức Diệp Lạc Hy có sở thích hơi “biến thái” đã bị truyền ra toàn bữa tiệc.
Thấy tình hình không ổn, chủ trì đại tiệc đành lên tiếng: “Có lẽ vị huynh đài này bất mãn nàng điều gì đó. Nhưng huynh đài, ngươi tốt xấu gì cũng không thể xúc phạm người đã khuất như vậy.”
Diệp Lạc Hy khẽ gật đầu đồng ý với vị Nguyệt Tinh Minh trên kia. Đúng vậy, vi sư đã “chết” rồi. Đồ nhi ngoan, không được bôi bác vi sư.
Nhưng Na Tra nhếch môi: “Đại nhân, ngươi thường xuyên giam mình ở chốn này, đương nhiên không biết nhiều điều. Ta cũng không uhm…. Uhm…” Người bên cạnh hắn vội bịt miệng hắn lại.
Có vẻ người này là Ngao Bính. Hắn ôn tồn lên tiếng: “Thành thật xin lỗi, tiểu tức phụ nhà ta đang bất mãn thôi, không có ý gì đâu. Mong mọi người chỉ xem đây là lời nói đùa. Đừng để trong lòng.”
Diệp Lạc Hy thầm vái trời tạ đất. Tốt quá rồi, ít nhất vẫn có tiểu Bính hiểu chuyện giúp nàng một chút.
Nhưng câu sau của Ngao Bính khiến nàng trào máu họng ngay lập tức. Hắn nói: “Mặc dù chuyện đúng mười mươi, nhưng mọi người đừng để ý cách hắn nói chuyện. Hắn chỉ đang có kỳ sự, quả thực trong lòng nhiều lửa giận, các vị không để tâm.”
Diệp Lạc Hy ngồi sau bọn họ ba hàng ghế, ôm ngực, trào máu họng và nghiến răng nhìn hai cái tiểu hài tử do một tay nàng dưỡng dục, dạy dỗ ra mà mắng thầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thanh-yeu-vuong-chi-chien-than-tai-thuong-trung-sinh-ta-lam-lai-tat-ca/1936848/chuong-455.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.