Đại điện càng thêm náo nhiệt. Lạc Hy thượng thần là người rất mạnh, những đồ đệ của nàng đều là những bậc kỳ tài hiếm có trong thiên hạ. Và dù cho vị này chỉ tùy tiện dạy cho một tiểu tiên nữ ba chiêu thức, nhưng ba chiêu thức này cũng đủ khiến cho tiên nữ thật sự là một chiến binh mạnh mẽ trên chiến trường.
Na Tra và Ngao Bính nhìn nhau. Sư phụ của bọn họ làm việc xưa nay vô cùng cẩn thận, đồng thời cũng rất biết tính toán chi li. Liệu rằng nàng ấy có thể tùy tiện dạy cho một ai đó như vậy không?
Mặc dù họ không muốn tin, nhưng những chiêu thức mà tiên nữ ấy xuất ra, quả thật ngoài những người được kế thừa, chỉ có sư phụ và các sư mẫu có thể thực hiện được nó. Nhưng sư mẫu thì bị Phật Tổ phong ấn, sư phụ họ thì đã qua đời 300 năm. Nếu nói tiên nữ ấy nói dối thì khó ai có thể tin được.
“Có khi nào khi đó, sư phụ ngươi say không?” Ngao Bính hơi nhíu mày.
“Ngươi có từng nhìn thấy ai có thể chuốc say sư phụ mà không có một vị sư mẫu nào ở bên cạnh không?” Na Tra đỡ trán.
Vậy thì chuyện này xảy ra từ bao giờ thế? Bởi vì nếu tiên nữ ấy thật sự tài năng, sợ rằng Na Tra đã có sư muội rồi.
Khi bọn họ nhìn lại, vị tiên nữ kia đã biến mất. Mà vị minh chủ kia cũng biến mất luôn.
“Ta nghĩ là, đợi nàng ta xong việc, ta sẽ hỏi nàng ta.” Na Tra xoa cằm.
Ngao Bính gật đầu: “Đúng vậy. Cách nàng ta hành xử, làm ta thấy thật đáng ngờ.”
Nhìn thì có vẻ như đang bảo vệ ân công của mình, nhưng thực ra lại giống như nàng ta đang dùng thực lực để vả mặt tất cả những người nghi ngờ năng lực của Lạc Hy thượng thần.
Rất giống phong cách làm việc của ai đó.
“Nhưng giống ai cơ?” Na Tra nhìn Ngao Bính, tò mò.
Ngao Bính thở dài: “Còn ai vào đây nữa? Là đại sư mẫu của ngươi, Lục Thần Vũ đại nhân đấy.”
Na Tra: “À. Giống thật! Cứ như nàng ta được cả hai người dạy dỗ ra vậy.”
….
Lúc này, trong vườn thượng uyển của Diệm Linh Điện.
Nguyệt Tinh Minh cùng hai thuộc hạ nữa đứng đằng sau hắn. Hoàng Ngân và Hoắc Ngân.
Tiểu tiên nữ ngồi đối diện minh chủ, có vẻ đang lo sợ.
“Minh chủ đại nhân, ngươi đưa ta đến đây là có cớ sự gì?”
Nguyệt Tinh Minh mỉm cười. Hắn tháo mặt nạ ra, để lộ gương mặt anh tuấn và hiền lành. Nhưng quen thuộc. Hắn là người đã ngăn cản nàng không được đi xuống hồ nước. Hắn mỉm cười: “Tiên nữ đừng sợ, ta chỉ là muốn nói chuyện với ngươi, không có ý gì xấu đâu. Ngươi có thể bỏ mặt nạ xuống.”
Diệp Lạc Hy nhìn hắn, và nàng mỉm cười, nhưng không hề bỏ mặt nạ ra, và nàng chỉ hỏi: “Đại nhân muốn cùng tiểu nữ nói chuyện, là nói về chuyện gì?”
Nguyệt Tinh Minh khúc khích: “Đương nhiên là, ta muốn hỏi ngươi thật ra là ai, vì sao lại có được lệnh bài này mà đến đây. Chẳng hay ngươi và đám người ở chợ đen có quan hệ gì?”
Hoàng Ngân và Hoắc Ngân ngay lập tức rút đao chĩa về cổ Diệp Lạc Hy.
Diệp Lạc Hy mỉm cười. Nàng nói: “Xem ra ngươi cũng rất tinh ý, không hề giống với đám tiểu tiên thiếu hiểu biết. Cữu cữu của tiểu tử Thu Dương, xem ra cũng không ngốc.”
Sắc mặt hắn hơi biến đổi: “Ngươi biết A Dương?”
Nàng nhếch môi: “Sao lại không biết? Ta còn nhận được một lời hứa của phụ thân hắn. Bằng mọi giá ta phải đưa được hắn về.”
Nguyệt Tinh Minh hơi nhíu mày. Hắn tiếp: “Tỷ phu chưa từng nói lời này với bất cứ ai.”
Diệp Lạc Hy mỉm cười và nàng nói: “Ta biết ngươi sẽ không tin. Cho nên…”
Lúc này, đột nhiên, kết giới từ người của tiên nữ giăng ra tầng tầng lớp lớp, kiên cố còn hơn cả kết giới của Nguyệt Tinh Minh, kiến cả ba người bọn hắn phẫn nộ nhíu mày: “Một tiểu tiên nữ như ngươi không thể nào có được thực lực cường đại như vậy. Nói đi, ngươi là ai?”
Diệp Lạc Hy cười trầm thấp: “Có hai câu hỏi trên đời này làm ta cảm thấy tẻ nhạt nhất. Một là, ngươi là ai. Hai là, mục đích của ngươi là gì.”
Và nàng tháo mặt nạ xuống. Dưới hai lớp mặt nạ tiên nữ áo trắng dần biến thành một cường giả hồng y, gương mặt vô cùng xinh đẹp và sắc sảo. Áp khí tỏa ra từ nàng mạnh đến mức cả Hoàng Ngân và Hoắc Ngân phải sợ hãi. Hai người Hoàng – Hoắc dù sao cũng là những cường giả đạt đến cảnh giới huyễn vương. Nhưng có vẻ, cấp độ của người này còn cao hơn cả huyễn vương cấp 6 rất nhiều.
Nguyệt Tinh Minh cũng không phải ngoại lệ, hắn trực tiếp cảm thấy nghẹt thở trước uy áp khủng khiếp từ người nữ nhân trước mặt hắn.
Hắn nhíu mày: “Ngươi muốn thứ gì từ Diệm Linh Điện chúng ta?”
Diệp Lạc Hy mỉm cười và thu lại uy áp, nàng nhìn hắn rồi nói: “Câu hỏi này có vẻ có ích hơn đấy.”
Nguyệt Tinh Minh thở dốc nhìn hồng y nữ tử. Nàng nói: “Ta chỉ cần một thứ duy nhất thôi. Linh hồn của Triển Thu Dương đang ngủ yên trong cái hồ sen của nhà ngươi đó.”
Nguyệt Tinh Minh: “….”
Hắn hơi nhíu mày: “Ta làm gì có thứ đó? Chẳng lẽ ta là cữu cữu của nó, lại chẳng biết nó đang trốn trong ao nước nhà ta sao?”
Diệp Lạc Hy mỉm cười: “Ta có thể chỉ cho ngươi.”
Nguyệt Tinh Minh thách thức: “Nếu ngươi làm được, ta sẽ cho người toàn bộ Diệm Linh Quả trong điện này.”
Diệp Lạc Hy mỉm cười: “Ta không cần Diệm Linh Quả. Ta chỉ cần một điều thôi.”
Nguyệt Tinh Minh nhíu mày suy nghĩ và hắn nghiến răng: “Ngươi muốn kết giới trong tay ta?”
Nàng lắc đầu.
Nguyệt Tinh Minh lại nhíu mày, hỏi: “Muốn biết công dụng thực sự của diệm linh quả?”
Diệp Lạc Hy lại lắc đầu.
Nguyệt Tinh Minh nhíu mày: “Vậy ngươi muốn gì?”
Diệp Lạc Hy mỉm cười: “Ngươi gọi ta là “cô nãi nãi.””
Nguyệt Tinh Minh đập bàn: “Được! Nếu ngươi có thể tìm được A Dương, ta sẽ gọi ngươi là cô nãi nãi cả đời.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]