“Nương ơi,”
Một bé gái mặt tròn trĩnh, đầu cột hai búi tóc nhỏ, tươi cười rạng rỡ chạy tới, miệng hớn hở kêu to: “Nương! Nương! Nương!”
Nàng dịu dàng đáp lời, mỉm cười: “Nương ở đây.”
Tiểu nữ hài vui vẻ lao tới, như quả cân nện thẳng vào lòng nàng. Nàng bật cười, đưa tay xoa mặt bé, chợt cảm thấy có điều không ổn.
Chẳng phải đứa nhỏ vừa mới chào đời sao? Sao bỗng chốc đã lớn thế này, còn biết nói nữa?
Nàng mở mắt tỉnh dậy.
Một khuôn mặt quen thuộc nhưng tiều tụy hiện ra trước mắt, ánh mắt hơi đỏ hoe.
Nàng đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt hắn: “Sao lại hốc hác thế này? Còn khóc nữa ư?”
Thời Diễn nhẹ nhàng đặt tay lên tay nàng, khàn giọng thì thầm: “Thanh Hòa, là ta quá phóng túng, khiến nàng chịu khổ. Xin lỗi, là ta quá ích kỷ.”
Bùi Thanh Hòa khẽ bật cười, giọng có phần yếu ớt: “Sao chàng lại trách bản thân? Sinh con là quyết định của hai chúng ta. Ta cũng muốn sinh một hài tử mang huyết mạch của chính mình. Nếu ta không muốn, chàng có thể ép được ta sao?”
“Nói thật, ta chỉ muốn sinh một đứa này thôi. Mang thai sinh nở thực sự khổ sở, cũng là lúc yếu đuối nhất trong đời ta. May mà lúc này Hung Nô chưa đánh lớn, phương Nam cũng chưa nhân cơ hội xuất binh bắc phạt.”
“Hài tử đâu? Mau bế lại đây cho ta nhìn một cái.”
Thời Diễn gật đầu, đứng dậy ra ngoài. Chốc lát sau, người bế tiểu nữ hài sơ sinh vào lại là Phùng thị.
Phùng thị năm nay đã ngoài tứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5075168/chuong-455.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.