Bắc Bình quân quả nhiên không hổ danh!
Bùi Thanh Hòa xem xong chiến báo, chân mày giãn ra, mỉm cười nói với Bùi Yến:
“Mạnh Lục quả không hổ là đệ nhất mãnh tướng phương Bắc! Có hắn trấn thủ Bắc Bình quận, ta có thể yên tâm tuần thị phương Bắc rồi.”
Bùi Yến xưa nay vốn không phục Mạnh lục lang, lầm bầm:
“Đổi lại là ta, cũng có thể đánh tan đám Hung Nô man tử kia.”
Danh hiệu “đệ nhất võ tướng phương Bắc”, thuở trước vốn thuộc về Bùi Thanh Hòa. Nay Bùi Thanh Hòa ngồi trên long ỷ, dưới trướng võ tướng như mây. Chư tướng đều là kẻ tâm cao khí ngạo, không ai cam lòng đứng sau người khác. Danh hiệu rơi vào tay Mạnh lục lang, Bùi Yến trong lòng, ngoài miệng đều chẳng phục.
Một bên, Dương Hoài không chút do dự đứng về phía Bùi Yến:
“Nếu phải xếp hạng võ tướng, Bùi thống lĩnh mới là người đứng đầu.”
Nghe vậy, Bùi Yến vui vẻ ra mặt, vỗ cho Dương Hoài một cái rõ mạnh:
“Chàng đúng là có con mắt tinh đời!”
Không cần hỏi cũng biết, cú vỗ kia nhất định đau điếng. Dương Hoài lại chẳng kêu ca, ngược lại còn cười toe toét.
Bùi Thanh Hòa bị cảnh ân ái kia làm chua cả răng, vội thu hồi ánh mắt, phân phó thân vệ tiếp tục thúc ngựa tiến lên.
Hai ngày sau, đến cách đại doanh Bình Dương quân mười dặm. Tống tướng quân đã sớm nhận được tin tức, dẫn theo mấy chục võ tướng trong doanh nghênh giá.
Bùi Thanh Hòa không xuống ngựa, mỉm cười nói:
“Trong quân không cần quá nhiều lễ tiết rườm rà, cứ tùy ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5075164/chuong-451.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.