Nói đến bốn nhánh quân phương Bắc, trừ Bắc Bình quân dám đánh dám liều, thì ba nhánh còn lại chẳng ai có tư cách cười ai. Liêu Tây quân xưa nay có thói quen “né chiến, báo công giả”, Quảng Ninh quân đánh với Hung Nô mãi mà cứ thua liên tiếp, còn Phạm Dương quân thì càng chẳng ra gì, từng có vết nhơ vừa giao chiến đã tan tác.
Nay, các vị lão tướng trong các nhánh quân ấy, kẻ thì chiến tử, kẻ thì bị xử, lại có người bị ép phải rời doanh trại. Kẻ cầm binh hiện giờ đều là những võ tướng trẻ tuổi của thế hệ sau.
Sự dũng mãnh thiện chiến của Mạnh lục lang thì không cần nói, vẫn là người đứng đầu các võ tướng phương Bắc. Lý Trì rửa được nỗi nhục xưa, hai trận thắng đẹp đã gột rửa nỗi nhục năm nào. Dương Hổ nổi danh với tài bày mưu định kế, còn Lữ Phụng thì hoàn toàn khác cha hắn, hễ lên chiến trường là hóa thành mãnh tướng điên cuồng xung trận.
Không cần Lý Trì kích tướng, Lữ Phụng đã sớm hăm hở chờ đợi.
Tinh binh vốn là luyện ra từ từng trận chiến. Trong thao trường có luyện nhiều đến đâu, cũng chẳng bằng thực sự ra trận vài lần. Ai không chết, ai trụ được, thì tự nhiên trở thành tinh binh. Nhìn thấy chiến lực của Liêu Tây quân dưới trướng Lý Trì tăng vùn vụt, sao Lữ Phụng không đỏ mắt? Hắn chỉ hận không thể lập tức xuất quân, đánh một trận sống mái với kỵ binh Hung Nô.
Dương Hổ lại dội một gáo nước lạnh lên đầu mọi người: “Tính đến nay, Hung Nô vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5072906/chuong-401.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.