Một cái bạt tai không chút khách khí, liền sau đó lại là một quả táo ngọt to tướng.
Lữ Phụng sau phút xấu hổ, ngược lại bị khơi dậy chí khí chiến đấu, ưỡn ngực lĩnh mệnh: “Trận này, ta nhất định phải luyện Phạm Dương quân thành tinh binh.”
Khốn kiếp! Cái cảm giác khắp nơi đều bị người ta đè đầu cưỡi cổ này thực sự quá khó chịu! Lữ Phụng hạ quyết tâm, trở về doanh trướng, lập tức triệu tập mười mấy tâm phúc dưới trướng, sắc mặt dữ tợn quát: “Hôm nay nghị sự trong quân, Phạm Dương quân thật sự quá mất mặt! Bổn tướng làm chủ soái mà trước mặt Mạnh lục, Lý Trì, Dương Hổ, đầu cũng không ngẩng lên nổi!”
“Các ngươi lập tức đi chọn tinh binh cho ta! Truyền lời ta nói với chúng: lúc ra trận, ai dám lui bước, ta sẽ chém kẻ đó trước!”
Đám tâm phúc trông thấy Lữ Phụng nghiến răng nghiến lợi, trong lòng ai nấy đều thấy rùng mình, liền đồng thanh lĩnh mệnh.
So với Quảng Ninh quân từng nhiều lần bại trận nhưng vẫn dám đánh, hay Liêu Tây quân vừa mới nếm mùi đại bại năm trước, lại thêm Bắc Bình quân lão binh gần như đã chết sạch, thì Phạm Dương quân vẫn còn giữ được tỷ lệ lão binh cao nhất – ít nhất bảy phần đều là binh lính từng ra trận.
Thế nhưng chính những lão binh ấy lại là hạng lắm mưu nhiều kế, khó mà quản lý. Trước mặt thì “dạ dạ vâng vâng”, sau lưng liền bỏ mặc. Gặp thuận gió thì còn ổn, nhưng một khi chết chóc quá nhiều, liền sinh lòng khiếp đảm, quay đầu bỏ chạy. Có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5072907/chuong-402.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.