Mạnh Lục lang “hê hê” cười hai tiếng: “Trong chuyện này nhất định có ẩn tình.”
Tiểu Mạc đáp lời, dùng sức siết chặt băng vải: “Dược bao của Bùi gia quân thật sự hữu dụng quá. Thuốc cầm máu, thuốc trị thương, băng vải, thứ gì cũng có. Còn có viên thuốc này, uống vào có thể tạm thời giảm đau.”
Mạnh Lục lang không cố tỏ ra cứng rắn, nuốt ngay viên thuốc, rồi nhắm mắt lại.
Trận chiến này đánh quá mệt mỏi! Từ hành quân cấp tốc, đến chạm trán địch, rồi quấn lấy nhau mà chiến, suốt ba ngày ba đêm, hắn gần như chưa hề chợp mắt.
Ban đầu chỉ định chợp mắt một lát, nào ngờ lại thật sự thiếp đi.
Mãi đến hoàng hôn, mới bị Tiểu Mạc lay tỉnh: “Tướng quân, mau tỉnh dậy, đánh xong rồi.”
Mạnh Lục lang bừng tỉnh mở mắt: “Chúng ta giết được bao nhiêu Hung Nô man tử? Còn bao nhiêu tên chạy thoát?”
“Chưa kịp kiểm đếm cụ thể.” Lý Trì toàn thân đẫm máu, trầm giọng nói: “Ước chừng có không dưới hai nghìn Hung Nô man tử bị chém giết. Quân ta cũng thương vong không ít.”
“Nơi này không thể ở lâu, chúng ta phải lập tức lui về Liêu Tây thành.”
Lần này Mạnh Lục lang cũng không tranh cãi với Lý Trì, chỉ gật đầu: “Thắng được một trận, giáng cho Hung Nô man tử một đòn nặng, sĩ khí được nâng lên, thế là đủ rồi.”
Không kịp thu dọn kỹ càng chiến trường, binh lính vội vã lột giáp sắt còn dùng được, thu nhặt vũ khí, gom hết chiến mã còn có thể cưỡi. Tất cả thi thể đều để lại nguyên tại chỗ.
Đợi khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5072905/chuong-400.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.