Chuyện binh đao, khó mà phân rõ đúng sai.
Mạnh Lục lang lo cho bách tính, huyết khí phương cương, chủ động xin lĩnh binh xuất kích. Lý Trì thì kiên trì giữ thành, không muốn lấy yếu địch mạnh, phải bảo toàn thực lực chờ viện binh hội hợp.
protected text
Mạnh Lục lang mang theo lương khô đủ dùng mấy ngày, suất lĩnh Bắc Bình quân, kiên quyết rời thành.
Lý Trì đứng trên đầu thành, mắt nhìn đại quân Bắc Bình dần khuất xa, diện mạo lạnh lùng, chẳng biết trong lòng đang nghĩ điều chi. Thân binh bên cạnh hạ giọng nói: “Lý tướng quân, trận này nếu Mạnh tướng quân thắng, e là sau này chúng ta càng không ngẩng đầu nổi trước mặt Bắc Bình quân.”
Lý Trì khẽ kéo khóe môi cười tự giễu: “Chúng ta vốn dĩ đã không bằng Bắc Bình quân. Năm ấy, Bắc Bình quân vào kinh cần vương, bá phụ ta thừa cơ cát cứ xưng hùng. Từ đó trở đi, Liêu Tây quân đã mất sạch khí cốt trung dũng. Vài năm sau đó, liên tiếp bại trận trước Hung Nô man tử, chỉ biết ức hiếp cướp bóc bách tính, từ gốc đã mục nát rồi.”
“Năm ngoái, nếu không có Bùi tướng quân kịp thời suất đại quân đến tiếp viện, ta và ngươi đã sớm bị Hung Nô man tử chém chết dưới ngựa.”
“Ta cảm kích và khâm phục Bùi tướng quân, cũng muốn duy trì chút gốc rễ còn sót lại của Liêu Tây quân. Vì vậy mà ngay cả việc đại nghịch bất đạo như giết bá phụ, ta cũng đã làm…”
Thân binh nghe đến khô cả miệng: “Tướng quân! Lời này tuyệt không thể nói bừa!”
“Nói thì sao?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5067667/chuong-399.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.