Trận chém giết kéo dài suốt một đêm, đến lúc này trời mới dần rạng sáng.
Bên trong hoàng cung, khắp nơi là xác chết, máu chảy thành sông, mùi máu tanh nồng nặc khiến người ta buồn nôn.
Trương Duẫn bị trói như chó chết, bộ dạng thê thảm, không còn chút sức vùng vẫy. Hắn nằm sõng soài trên đất, trơ mắt nhìn Bùi Thanh Hòa mặt lạnh như băng, sát khí đầy mình, xách đao bước tới.
Nỗi sợ hãi khủng khiếp trước cái chết khiến toàn thân Trương Duẫn run rẩy. Hắn cuối cùng cũng cất lời cầu xin:
“Bùi tướng quân, xin tha mạng! Ta nguyện đầu hàng!”
“Quân Bột Hải đã bại, Bột Hải thành từ nay đều là của tướng quân. Ta sẽ giúp tướng quân thu phục quân Bột Hải, sau này tướng quân danh chấn tứ hải. Ta chỉ cầu một con đường sống…”
Bùi Thanh Hòa hoàn toàn không buồn nghe tiếp. Nàng lạnh lùng vung đao, dứt khoát chặt phăng đầu Trương Duẫn.
Huyết cừu, tất phải lấy máu mà trả!
Đầu Trương Duẫn lăn lóc trên đất mấy vòng, đôi mắt trợn trừng không nhắm nổi.
Trận chiến này, vẫn chưa kết thúc.
Bùi Thanh Hòa trước tiên cho người chiếm lĩnh hoàng cung, sau đó hạ lệnh cho chư tướng dẫn binh truy bắt đào binh, tàn binh của quân Bột Hải trong thành. Ai đã vứt binh khí đầu hàng thì giữ mạng, kẻ nào kháng cự – giết không tha!
Chư tướng lĩnh mệnh, dẫn binh chia nhau truy lùng khắp thành.
Tìm đào binh không khó, cứ thấy nhà nào mở cửa, xông vào là bắt được vài tên; có nhà khóa chặt, bên trong lại vọng ra tiếng khóc tiếng la, đá cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5067655/chuong-387.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.