Võ tướng đang quỳ gối, gương mặt đầy vẻ hổ thẹn:
“Bẩm đại tướng quân, chúng ta đã đánh hai trận liên tiếp, đốt được khoảng bốn năm mươi xe lương thảo. Tính ra cũng không ít. Nhưng… hình như không tổn hại được gân cốt của Bùi gia quân… ối!”
Chưa nói hết câu, Trương đại tướng quân đã tung một cước, đạp trúng ngực hắn khiến thân thể hắn lăn lông lốc mấy vòng.
Trương đại tướng quân vẫn chưa nguôi giận, mắng như xối nước:
“Một đám phế vật! Bản tướng quân bỏ tiền, bỏ lương nuôi các ngươi, còn không bằng nuôi một bầy chó hoang! Không bắt các ngươi đánh chủ lực, cũng chẳng đòi thắng trận, chỉ bảo đi đốt lương thảo mà cũng không làm nổi. Giữ các ngươi lại có ích gì?!”
Vết thương nơi bụng dưới, dưỡng thương hơn một tháng đã khá hơn nhiều. Nhưng hôm nay cảm xúc kích động, hành động mạnh mẽ khiến vết thương bị kéo đau buốt từng cơn.
Trương đại tướng quân vừa mắng vừa thở dốc hổn hển.
Võ tướng bị đá kia là tâm phúc lâu năm của Trương đại tướng quân, nếu không cũng chẳng được giao trọng trách. Hắn hiểu rõ tính khí của chủ soái, giờ phút này căn bản không dám biện hộ, chỉ co rụt trên mặt đất, kêu rên liên tục.
Trương đại tướng quân mắng suốt một nén nhang, đến khi giận dữ nguôi phần nào mới gọi hắn lại, hỏi kỹ về diễn biến chiến sự.
Võ tướng lúc này mới rầu rĩ bò đến, quỳ trước mặt đại tướng quân, thành thật kể lại hai trận chiến:
“… Thuộc hạ ghi nhớ lời dặn của đại tướng quân, âm thầm hành quân mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5067633/chuong-365.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.