Trong quân doanh ở đã lâu, Thời Diễn đã quen thấy vẻ nghiêm nghị lạnh lùng của Bùi Thanh Hòa mỗi khi nàng luyện binh. Lúc này đây, sắc mặt hắn trầm ngưng, ánh mắt sắc bén, phảng phất vài phần phong thái của vị Bùi tướng quân kia.
Thời Lịch cũng bị khí thế này làm cho chấn nhiếp, phản xạ có điều kiện mà vội vàng đáp lời.
Sau đó, len lén đem hết số lễ vật hậu hĩnh đã nhận trả lại.
Thời Diễn ở lại U Bảo của Thời gia suốt nửa tháng, định đoạt hơn ba mươi vụ làm ăn với số bạc cực lớn, lại còn yêu cầu Thời gia chuẩn bị sẵn lượng lớn giống lúa.
Sau khi vụ xuân bắt đầu, toàn bộ các cửa hàng lương thực của Thời gia trong địa phận U Châu đều treo bảng “Cho mượn giống lúa”.
Những hộ dân có thóc lúa dư hoặc chút ít tài sản có thể lấy thóc cũ đổi giống, cũng có thể dùng bạc để mua. Còn những hộ nghèo trắng tay, có thể đến cửa hàng Thời gia vay giống lúa, chờ đến vụ thu hoạch trả lại, chỉ cần bù thêm một phần mười là đủ. So với đám địa chủ lòng dạ đen tối kia, lãi mẹ đẻ lãi con, Thời gia chỉ lấy một phần lời, quả thực là quá nhân từ.
Kỳ thực, việc này bản chất là lỗ vốn. Giống lúa một khi được cho vay, phải đến nửa năm sau mới có thể hoàn trả. Cuối cùng, kẻ trả được cũng chỉ chiếm bảy tám phần là cùng. Không tránh khỏi việc có dân không thể trả nổi. Những món nợ xấu ấy, cộng dồn lại chính là một khoản tổn thất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5067594/chuong-325.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.