Lữ nhị lang suýt chút nữa lườm cho Lý Trì một cái rõ dài.
Ra vẻ cái gì chứ? Cứ như chỉ mỗi ngươi biết nói vậy!
Khóe mắt Bùi Thanh Hòa liếc thấy vẻ mặt hậm hực ganh tỵ của Lữ nhị lang, khóe môi nàng khẽ cong lên, nở một nụ cười nhàn nhạt:
“Lý Trì, ngươi có thể nghĩ được đến những điều ấy, thật sự không dễ.”
“Danh tiếng của Liêu Tây quân trước kia đã tệ quá rồi. Giữa dân chúng và binh sĩ, lẽ ra phải chung sống hòa thuận, nương tựa lẫn nhau. Trường đao trong tay quân sĩ, nên chém lũ Hung Nô man di, chứ không phải giơ ra dọa nạt những dân đen tay không tấc sắt.”
“Ta rồi sẽ phải quay về. Liêu Tây thành này, phải giao cho ngươi quản. Hy vọng ngươi có thể trở thành một vị tướng biết thương dân, đừng phụ kỳ vọng của ta!”
Lý Trì nghe vậy, máu nóng trong lòng sục sôi, nghiêm trang đáp:
“Mấy tháng nay, tướng quân dạy dỗ mọi lúc, chỉ bảo khắp nơi, ta, Lý Trì, bội phục tướng quân sát đất. Sau này nhất định sẽ tiếp nối cách trị quân của tướng quân, luyện ra một đội quân tinh nhuệ thực thụ.”
Lữ nhị lang không cam lòng bị phớt lờ, lớn tiếng chen vào:
“Ta muốn theo tướng quân sát bên, thường xuyên thỉnh giáo. Tướng quân cứ việc giao những việc khổ cực nhất cho ta, ta, Lữ Thắng, quyết không hai lời!”
Bùi Thanh Hòa cười nhẹ:
“Lời hay thì không cần nói nhiều, ta chỉ xem các ngươi làm được gì. Ruộng đất ngoài thành còn chưa cày hết, hai người các ngươi, lại vất vả thêm ít lâu.”
Lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5067595/chuong-326.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.