Có một số chuyện, nếu hỏi một cô nương xuất giá thì còn thấy hợp lý, nhưng nếu đem ra hỏi một đứa cháu đã làm rể họ người ta, thì lại thành ra khó xử.
Thời Diễn nhìn gương mặt lúng túng xấu hổ của tổ phụ, nhịn cười, nghiêm trang đáp:
“Chúng con sống chung rất hòa hợp.”
Thời lão thái gia cũng không tiện hỏi thêm gì nữa.
Giữa huynh đệ như Thời Lịch và Thời Diễn, chuyện trò dĩ nhiên tùy ý hơn nhiều, không e dè kiêng nể. Hắn liền lén lút hỏi vài chuyện riêng tư chẳng tiện nói ra ngoài.
Thời Diễn bật cười, trừng mắt liếc hắn một cái:
“Ta với tướng quân tình cảm sâu đậm, không cần ngươi bận tâm.”
Thời Lịch cười hì hì, lén lút móc ra một bình sứ nhỏ từ tay áo:
“Đây là bổ dược ta bỏ bạc mua từ Lư thái y. Lỡ có lúc sức lực không theo kịp, dùng một viên là ổn.”
Thời Diễn dở khóc dở cười, nhưng cũng không từ chối ý tốt của đệ đệ, miễn cưỡng nhận lấy.
…
Tới ngày mở tiệc mừng, có không ít khách quý dù không nhận được thiệp mời vẫn tự ý tới dự. Đã đến rồi, chẳng thể đuổi người ta ra ngoài.
Thời Lịch tất bật tiếp đón khách khứa, mồ hôi vã như tắm.
May thay, hắn đã chuẩn bị thêm vài bàn tiệc từ trước.
Tổng cộng bày ra hơn mười bàn, khách ngồi chật ních. Thời Diễn ngồi ở ghế chủ vị thượng tịch, chưa kịp đứng dậy thì đã có người nối tiếp nhau lên chúc rượu. Hết lượt này đến lượt khác, dù tửu lượng tốt đến mấy cũng không chịu nổi.
Thời Lịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5067593/chuong-324.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.